Mọi người đi theo Liêu Chí Cương bước ra ngoài, vừa bước ra khỏi ga xe lửa, họ đã nhìn thấy bốn chiếc Santana màu đen đậu thành hàng ở bên ngoài, thu hút rất nhiều người đến xem.
Hiện nay có rất ít người có điều kiện lái ô tô, có thể nói, ô tô chỉ có những người giàu có và quyền lực mới có thể lái được, Santana là một thương hiệu tốt trong số đó, ở thời đại này có thể lái Santana được cho là một biểu tượng cho thân phận quý tộc.
Bốn người tài xế đều đang ngồi trong xe khi nhìn thấy người dẫn đầu Liêu Chí Cương, họ lập tức mở cửa bước xuống xe, bước tới giúp khiêng đồ đạc. Bộ vest màu đen chỉnh tề, gọn gàng lại là một lần nữa làm cho mọi người sợ hãi một phen, khí thế kia cũng thật là bất phàm, những người đó hiển nhiên có lai lịch rất lớn a.
"Mọi người lên xe đi." Liêu Chí Cương đưa đồ đạc trong tay cho tài xế, sau đó mời mọi người lên xe.
Có bốn chiếc xe đều có dư chỗ ngồi, mọi người có thể ngồi thoải mái, không cần quá chen chúc. Tất cả túi lớn túi nhỏ mang theo đều được chất lên xe, gánh nặng nặng nề được dỡ bỏ, mọi người thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuối cùng mình cũng được sống lại.
Liêu Chí Cương đặc biệt chuẩn bị một ít đồ ăn vặt, nước khoáng, thuốc say tàu xe, v.v. Đi tàu lâu như vậy chắc hẳn ai cũng cảm thấy khó chịu nên ăn chút gì đó cũng vừa đủ để thư giãn.
Thật không hổ là một ông trùm kinh doanh, ông ấy sắp xếp những việc nhỏ nhặt này rất tỉ mỉ và chu đáo.
Hôm sau phải đến trường báo danh, bây giờ là buổi sáng. Mọi người dự định nghỉ ngơi một ngày trước khi đi báo danh, miễn cho quá mức vội vàng.
Liêu Chí Cương để tài xế chở họ đến khách sạn lớn ở Bắc Kinh mà ông đã sắp xếp từ lâu. Khách sạn bảy tầng này nổi tiếng ở Bắc Kinh, tràn ngập phong cách Pháp, có cửa kính xoay, sàn nhà đều bằng đá cẩm thạch, lối vào trải thảm đỏ, tạo cho người ta cảm giác rất cao cấp. Bốn góc tiền sảnh là những cây cột kiểu Pháp được khảm hoa văn lộng lẫy, cộng thêm những chiếc đèn chùm pha lê lộng lẫy khiến khách sạn Bắc Kinh trông hết sức tráng lệ.
Tất nhiên, cách trang trí sang trọng như vậy cũng đủ khiến hầu hết mọi người dừng chân nhìn lại.
Ở đây một đêm tốn ít nhất hơn 200 tệ, tương đương với hai tháng lương của người bình thường. Tuy nhiên, đối với họ, 200 cũng không phải đáng kể chút nào, dù sao trong nhà bọn họ có điều kiện không tệ. Nhưng trước khi họ kịp trả tiền, người phục vụ đã dẫn họ lên phòng đặt trước ở tầng trên.
Có tám người trong số họ, vì vậy Liêu Chí Cương đã đặt bốn phòng cho họ, một phòng cho hai mẹ con Hứa Cẩm Vi và Trịnh Bình, một cho hai anh em Thẩm Lâm Xuyên và Thẩm Lâm Hải, một cho Tôn Triều Dương và Tôn Trác và một cho Trần Lập và Diêm Túc.
Bốn phòng trị giá hơn 800 tệ, số tiền không hề nhỏ, mấy người đều ngượng ngùng chiếm tiện nghi của ông như vậy, Tôn Trác và Trịnh Bình đều muốn đưa tiền cho ông.
Liêu Chí Cương xua tay từ chối: "Không, chỉ là một số tiền nhỏ thôi."
Tôn Trác và Trịnh Bình cũng biết, với điều kiện của ông ấy, quả thực không quan tâm đến số tiền nhỏ như vậy nên đã từ bỏ.
Tuy nhiên, khách sạn Bắc Kinh phí cao như vậy không phải là không có lý. Dịch vụ của khách sạn khá tốt, tuy lượng khách ít nhưng số lượng người phục vụ lại nhiều. Lúc này có bảy tám người phục vụ đến, tất cả đều mặc đồng phục, đồng phục đều thống nhất mặc áo sơ mi trắng và áo vest đen, họ trông rất đẹp với bờ vai rộng và đôi chân dài. Họ nhận hành lý từ tay mọi người, nhiệt tình và ân cần giải thích cách bố trí của khách sạn rồi dẫn mọi người về phòng.
Phòng khách sạn rộng rãi, sáng sủa, ít nhất cũng phải năm mươi sáu mươi mét vuông, có phòng ngủ, phòng tắm và ban công, hồi đó máy lạnh chưa phổ biến nên chỉ đặt một chiếc quạt sàn lớn cạnh cửa sổ.
Sàn nhà được trải một tấm thảm mềm màu xám nhạt, trên bàn có những bông hoa mới được thay mới, thậm chí còn có những giọt sương trên cánh hoa. Chiếc giường mềm mại được trải ga trắng trông rất mềm mại và tinh tế, không giống như trên tàu chút nào. Ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng qua khung cửa sổ khiến cho người ta cảm thấy rất ấm áp và dễ chịu.
Một môi trường như vậy, cùng với dịch vụ chu đáo, rất đáng đồng tiền bát gạo.
Mấy người đơn giản tắm rửa một cái, rửa sạch bụi đường, thay một bộ quần áo rồi theo Liêu Chí Cương xuống nhà hàng Tây ở tầng dưới để ăn cơm. Đầu bếp phương Tây ở đây là một đầu bếp người Pháp thực thụ, có thể nói đây là nhà hàng phương Tây chân chính nhất ở Bắc Kinh.
Gan ngỗng, rượu vang đỏ và gà tây nướng thơm ngon khiến mọi người có một khoảng thời gian ăn thịt thật vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Trịnh Bình ăn món này, bà không biết cách sử dụng d.a.o và nĩa, lúc đầu bà có chút lo lắng, sợ mình sẽ xấu mặt, bất quá không đợi bà do dự được lâu, một cái đĩa gan ngỗng thái lát rơi xuống trước mặt bà.
Trịnh Bình ngẩng đầu lên, Liêu Chí Cương mỉm cười với bà, đem chiếc đĩa ban đầu của bà đổi đến trước mặt ông.
Con Kien Cang
Thẩm Lâm Xuyên mở mắt ra nhìn, sau đó chợt nhận ra mình cũng muốn làm theo, nhưng khi nhìn sang Hứa Cẩm Vi, thấy cô đã cắt sẵn và đang ăn.
Thẩm Lâm Xuyên: “…”
Đột nhiên cảm giác có chút thất bại, đây là có chuyện gì?
Gan ngỗng thực sự rất ngon, tan chảy trong miệng và có vị ngọt dịu, trứng cá muối rắc lên trên cũng tạo thêm hương vị độc đáo cho gan ngỗng. Mặc dù Trịnh Bình mới ăn lần đầu tiên nhưng bà đã yêu thích hương vị này, bà nghĩ sau khi về nhà, bà cũng có thể nghiên cứu làm món gan ngỗng này, dù sao, món ngon như vậy nếu chỉ ăn một lần thì thật đáng tiếc.
Gà tây nướng có hương vị hoàn toàn khác với thịt gà nhà, dai hơn nhưng trông cũng rất ngon nhờ tài nấu nướng tuyệt vời của đầu bếp, mọi người đều thích bữa ăn này.
"Thật sự là cảm ơn sự chiêu đãi của Liêu tổng, nếu không có ngài, chúng tôi xuống xe còn phải bận rộn bắt taxi và tìm khách sạn, mang theo nhiều túi lớn túi nhỏ như vậy, không biết sẽ bị dày dò bao lâu nữa." Tôn Trác cầm ly rượu lên và mỉm cười, hướng Liêu Chí Cương kính một ly.
"Không cần khách khí, khi tôi đến thành phố S, các người cũng đã chiêu đãi tôi, có qua có lại, là điều bên làm" Liêu Chí Cương cũng nâng ly lên, nhưng chỉ là nhấp nhẹ một chút, dù sao thì dạ dày của ông ấy cũng không được tốt lắm, coi như là rượu vang đỏ nhẹ cũng không thể uống nhiều.
"Nhưng tôi vẫn phải cảm ơn ngài! Ngài bận rộn như vậy, mà còn bớt chút thời gian đến chiêu đãi chúng tôi nhiều người như thế, thật sự là rất phiền toái cho ngài rồi!" Tôn Trác cảm thấy có chút ngại ngùng, dù sao Liêu tiên sinh cũng không phải chiêu đãi chỉ một mình ông, còn có nhiều đứa trẻ nữa.
Nhưng làm sao Tôn Trác biết được, kỳ thực ông mới là người thuận tiện kia...
Sau khi ăn uống no đủ, mọi người trở về phòng nghỉ ngơi, Liêu Chí Cương đưa họ vào thang máy.
"Các người nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai ta sẽ kêu tài xế đón các người đi trường học." Liêu Chí Cương nói.
"Được, thật sự là cảm ơn ngài rất nhiều." Tôn Trác lại lần nữa nói lời cảm ơn. "Hẹn gặp lại ngày mai!"
"Ngày mai gặp lại..." Liêu Chí Cương ngập ngừng nhìn Trịnh Bình, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng không lên tiếng.
Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, trong mắt Trịnh Bình lộ ra chút thất vọng và tiếc nuối, khó có được gặp mặt, cư nhiên lại không thể nói được vài câu.
Sau khi Liêu Chí Cương nhìn họ đi lên lầu, ông bước vào một thang máy khác bên cạnh.
Trịnh Bình và Hứa Cẩm Vi trở lại phòng chưa đầy hai phút, bọn họ nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Trịnh Bình đứng dậy mở cửa, ngay lập tức nhìn thấy Liêu Chí Cương đang đứng ngoài cửa, bà nhịn không được kêu lên một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại, nhưng trên mặt lại không khỏi nở nụ cười lớn, đôi mắt cũng cong cong theo những vết chân chim dịu dàng.
Liêu Chí Cương không tiếng động mở miệng: "Lại gặp mặt."
Trịnh Bình giả vờ tức giận, muốn đ.ấ.m nhẹ ông một cái, nhưng cảm thấy hiện tại về quan hệ giữa hai người, cơ hồ có chút thân mật nên bà chỉ ho nhẹ một tiếng, hơi hơi trừng ông.
Bà vốn định để cho Liêu Chí Cương vào nghỉ một chút, nhưng nghĩ đến Hứa Cẩm Vi đang ở trong phòng, bà bắt đầu do dự, muốn hay không mời Liêu Chí Cương vào. Bà nên giải thích với Vi Vi như thế nào nếu bà mời ông ấy vào?
Hứa Cẩm Vi ngồi ở bên trong, nhưng cô đã sớm chú ý tới động tĩnh ở cửa, biết tình huống của hai người bây giờ ra sao, nên nói thẳng: “Mẹ, con đi cách vách đánh bài với mấy người A Xuyên, mẹ mời chú Liêu vào ngồi một chút, trò chuyện trong chốc lát đi!
Cô không hỏi tại sao Liêu Chí Cương, người vừa mới nói muốn trở về, lại quay lại, chạy đến cửa phòng của họ, điều này khiến Trịnh Bình thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời vì quá khẩn trương nên không nhận ra thái độ ngầm thừa nhận của Hứa Cẩm Vi có gì không ổn, còn cảm thấy mọi chuyện cuối cùng cũng giấu được.
Liêu Chí Cương ngược lại là chú ý tới, thời điểm khi Hứa Cẩm Vi đi ra ngoài, cô đã gặp ông, hai người nhìn nhau, Liêu Chí Cương gật đầu với cô, Hứa Cẩm Vi thì lộ ra mỉm cười.
Nụ cười này hàm chứa rất nhiều ý nghĩa nhưng cả hai đều hiểu được ý nghĩa trong đó.