Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 84: Đi Bắc Kinh




Trịnh Bình rất vui mừng khi con gái bà trở thành thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học, mà còn xuất hiện trên báo chí. Đây là một sự kiện vui mừng lớn, có rất nhiều người thân đến chúc mừng, mỗi người đều chuẩn bị một món quà, những lời hay như không cần tiền đều nói ra, Trịnh Đạt cũng mặt dày mày dạn mang theo Ngô Bảo Như cùng con trai đến cửa, có một cô cháu gái đầy hứa hẹn như vậy, cũng không thể để mối quan hệ trở nên căng thẳng được. Những khách hàng đến cửa tiệm cơ hồ đều luôn chúc mừng bà một câu, thậm chí có người còn xin hỏi bà lời khuyên về cách dạy dỗ một đứa trẻ có tài năng như vậy.

Những ngày này, Trịnh Bình thực sự rất tự hào và hạnh phúc, bà chỉ cảm thấy đây có thể là khoảng thời gian vinh quang và hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Bà cũng tổ chức một sự kiện trong hai ngày trong cửa tiệm và tặng mỗi khách hàng đến cửa một quả trứng gà đỏ để cùng nhau chia sẻ niềm vui.

Trong tình huống đông đúc như vậy, chỉ có mỗi Trịnh Châu là không xuất hiện, con gái của bà, Lục Lâm Lâm, thực sự đã làm bài thi rất tốt, đạt 523 điểm, cao hơn 39 điểm so với ngưỡng điểm chính của môn nghệ thuật tự do, thuận lợi được nhận vào đại học tài chính và kinh tế Bắc Kinh. Tuy nhiên, so với Hứa Cẩm Vi, thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học, trước mặt cô, thành tích của Lục Lâm Lâm dường như có chút không đáng chú ý. Trịnh Châu, người luôn là trung tâm của sự chú ý ở nhà, không thể chịu được loại đả kích này, nói cái gì cũng không nguyện ý đi qua để "bị khinh bỉ", ngay cả Lục Lâm Lâm cũng không thể có một kỳ nghỉ hè vui vẻ, mỗi ngày phải sinh hoạt cẩn thận dưới áp suất thấp của mẹ mình.

Cuối cùng, Lục Cao Hoa vội vã từ thành phố Hồng Kông trở về và đích thân tặng quà cho Hứa Cẩm Vi, thứ mà ông ấy đưa là một chiếc máy BP, loại máy này ở thời kỳ này rất thiếu hút hàng, phải nhập khẩu và rất khó mua ở nội địa. Có thể nói, món quà của Lục Cao Hoa rất chu đáo, sau khi gặp Quý Á Trân, ông ấy đã nhiều lần xin lỗi về việc Trịnh Châu đã không đến thăm Quý Á Trân trước đó và nhận hết trách nhiệm về mình.

Trong lòng Quý Á Trân như một tấm gương sáng, bà vốn đã rất thất vọng với Trịnh Châu, nhưng Lục Cao Hoa là một người con rể tốt nên bà không giận chó đánh mèo lên người ông ta, thậm chí còn lưu ông ta lại cùng ăn một bữa cơm.

Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên bọn họ, mấy đứa trẻ đều đã thuận lợi vào đại học Bắc Kinh, trong một tháng nữa, bọn họ sẽ đến Bắc Kinh để nhập học, Trịnh Bình và ba mẹ bọn họ đương nhiên cũng phải đến Bắc Kinh chuẩn bị tất cả cho bọn họ.

Dù sao thì cũng sắp đi nơi khác học, cần chuẩn bị rất nhiều thứ, bao gồm quần áo, giày dép, tất, ga trải giường, chăn ga gối đệm và các loại nhu yếu phẩm hàng ngày.

"Mẹ... này có phải là quá khoa trương không a...?" Nhìn thấy nhiều túi như vậy, Hứa Cẩm Vi cảm thấy đau đầu.

Vào thời gian này, không có những chiếc vali tiện lợi như thế hệ sau, họ vẫn sử dụng những chiếc rương da cồng kềnh và những chiếc vải bố rắn chắc, việc vận chuyển thực sự rất phiền phức.

“Khoa trương chỗ nào chứ?” Trịnh Bình không mệt mỏi nhét đồ vào rương, bà thực sự hận không thể nhét hết đồ đạc của cả gia đình vào những chiếc rương trước mặt: " Chúng ta không biết tình huống ở Bắc Kinh như thế nào, mang nhiều đồ vật lo trước khỏi họa giống như trải giường và chăn bông gì đó, nếu trường học con chưa có chuẩn bị thì phải làm sao? Đến lúc đó con muốn mua cũng không có chỗ để mua a."

Hứa Cẩm Vi thở dài, thôi thôi, mang nhiều đồ vật thì mang nhiều đồ vật đi. Để đi đến Bắc Kinh bây giờ, vẫn phải đi một chuyến tàu màu xanh kiểu cũ, hành trình mất 26 giờ, hơn nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều học sinh đến Bắc Kinh để nhập học.  Phỏng chừng vé tàu sẽ rất khó mua, bọn họ nhất thiết phải mua vé tàu trước mới được.  

Vì công việc kinh doanh của mình, Tôn Trác đi khắp nơi quanh năm và đã đi vô số chuyến tàu, có thể nói là đối với xe lửa rất hiểu biết, không cần phải cân nhắc xem có vé đứng hay vé ngồi, điều quan trọng nhất là phải mua vé giường nằm nếu không bọn trẻ sẽ phải chịu tội rất nhiều nếu đi đường lâu như vậy.

Ghế cứng của những toa tàu xe màu xanh lúc bấy giờ không có đệm ngồi đàn hồi mà chỉ được làm bằng những tấm gỗ được bọc da chất liệu da thông thường, ngồi rất không thoải mái, nếu để bọn trẻ ngồi trên đó gập ghềnh suốt chặng đường đến Bắc Kinh thì xương cốt trong cơ thể bọn hắn không phải sẽ bị dày dò tan nát sao?

Hơn nữa, môi trường bên trong các toa tàu xe ghế ngồi cứng cũng rất kém, hành khách ngồi trên sàn có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi. Những người này thường là những hành khách mua vé đứng rẻ nhất, trong toa tàu xe tràn ngập mùi thức ăn, mùi hôi chân, mùi mồ hôi, khi trộn lẫn với nhau mùi vị kia thật không thể chịu nổi a, trong toa tàu xe cũng thật ồn ào. Những đứa trẻ này từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chịu khổ nhiều, chắc chắn sẽ không chịu nổi.

Giường ngủ cứng thường có ba tầng giường, vách ngăn đơn giản dùng để ngăn cách bên trong toa nhưng tính riêng tư không được tốt cho lắm. Tốt nhất nên mua vé giường mềm 4 người ở chung một phòng, có cửa trượt riêng tư, yên tĩnh, để bọn trẻ nghỉ ngơi tốt hơn. Tuy nhiên, tàu thường chỉ có một toa giường mềm, tổng cộng chỉ hơn 30 giường. Do đó, giá vé giường mềm tuy cao và không phải ai cũng có đủ khả năng mua nhưng cũng không phải dễ dàng.

Cuối cùng, Thẩm Triển Bằng là người có mặt mũi lớn và dựa vào mối quan hệ của mình để mua tám vé giường nằm ngoại trừ mấy người Hứa Cẩm Vi và Thẩm Lâm Xuyên, hai vé còn lại được đưa cho Trịnh Bình và Tôn Trác. Trịnh Bình chỉ có một cô con gái là Hứa Cẩm Vi, đã nhiều năm như vậy, hai mẹ con chưa bao giờ xa nhau. Lần này, con gái bà sắp đi xa nên bà nói cái gì cũng không yên tâm được, nhất định muốn đích thân đưa con gái vào cổng trường bà mới có thể an tâm.

  

Việc kinh doanh tiệc rượu của cửa tiệm " Xương Cốt Vương" bị tạm dừng vài ngày, nhưng việc kinh doanh mì xương và ma lạt thang vẫn tiếp tục như thường lệ, có Dương Văn Vũ và bà Vương lo liệu nên sẽ không có vấn đề gì lớn. Các vị khách đều hiểu, bà chủ quán đây là muốn đưa thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học đến trường!

Tôn Trác là người có kinh nghiệm và khéo léo, có Tôn Trác đi theo những đứa trẻ này, Trần Hoằng Văn, Thẩm Triển Bằng và cha mẹ của nhà họ Diêm có thể yên tâm.

Ngày đi Thủ đô, ga xe lửa chật ních người mang theo những túi lớn túi nhỏ, Tôn Trác và Thẩm Lâm Xuyên bọn họ mỗi người mang hai chiếc rương lớn trên tay và một chiếc ba lô lớn trên lưng, mà ngay cả Trịnh Bình cũng có hai cái túi trong tay, tám người cùng nhau bước đi, thực sự giống như khí thế chuyển nhà.

Thẩm Lâm Xuyên cẩn thận bảo vệ Hứa Cẩm Vi, sợ đám đông xung quanh sẽ dồn ép cô, nhưng mà, Hứa Cẩm Vi trên tay đang xách hai cái rương lớn như đang xách hai cân bông vải, bước đi như bay, khiến Thẩm Lâm Xuyên cười khổ không thôi.

Sau khi kiểm soát vé, mấy người đã lên sân ga một cách suôn sẻ, khắp nơi đều có đám đông dày đặc, mang theo những chiếc túi lớn túi nhỏ chen chúc lên tàu, còn có người thông qua cửa sổ đem đồ vật phóng vào bên trong, Hứa Cẩm Vi mới chỉ nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên TV trước đây, không nghĩ tới thực sự đã có cơ hội trải nghiệm qua một lần.

Vé dành cho một số ít người nằm giường mềm, có thể lên tàu bằng vé của mình, không được phép lên tàu nếu không có vé, điều này giúp bọn họ không phải chen lấn với những người này.

Con Kien Cang

Bốn người ở chung một phòng, vừa vặn có hai phòng cho tám người trong số họ, hai mẹ con Hứa Cẩm Vi và anh em Thẩm Lâm Xuyên ở chung một phòng, còn Tôn Trác và ba cậu bé còn lại sống trong một phòng khác, những chiếc rương lớn và nhiều bao lớn khác nhau của họ lấp đầy mọi khoảng trống dưới gầm giường và trong phòng..

Mặc dù là loại giường mềm đắt tiền nhất, nhưng điều kiện kém không chỉ một chút hơn so với tàu giường mềm của các thế hệ sau. Không biết đã bao lâu rồi ga trải giường trên giường chưa được thay đổi, một mùi hương có thể ngửi được từ xa.

"Nhìn xem, bây giờ con đã biết mang theo chăn gối rất hữu dụng phải không?" Thấy vẻ mặt chán ghét của ba đứa trẻ, Trịnh Bình mỉm cười mở một cái túi trên mặt đất, lấy ra mấy tấm ga trải giường mỏng, đặt lên trên. Giường chăn bông được gấp lại nhét đến cuối giường, sau đó trải ga mỏng lên trên giường, nằm xuống sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Thấy Trịnh Bình đang định lấy chăn bông cuộn trong một túi khác ra, Hứa Cẩm Vi nhanh chóng bước tới ngăn cản bà: “Mẹ, mẹ đừng lấy chăn bông ra, một lát nữa sẽ phải gấp lại, rất phiền phức, hôm nay trời khá nóng nên ngủ mà không đắp chăn cũng không sao cả.”

Trịnh Bình suy nghĩ một chút, cảm thấy lời nói của con gái mình có lý nên từ bỏ, chỉ giúp Thẩm Lâm Xuyên và Thẩm Lâm Hải dọn giường.

Trong khi bọn họ đang bận rộn, tiếng tàu vang lên và tàu bắt đầu di chuyển chậm rãi.

"Ta đi xem liệu Tiểu Tôn bọn hắn có muốn giúp đỡ không." Trịnh Bình nghĩ Tôn Trác mấy người có thể không quen với việc ngủ trên giường có mùi hôi, vì vậy tốt hơn là nên giúp bọn hắn dọn giường, dù sao, bọn họ sẽ đi trên đường trong 26 giờ.

Giữa ban ngày, không ai muốn ngủ, trên tàu cũng không có việc gì làm, thật sự rất nhàm chán, sau một lúc, Trần Lập lấy ra hai bộ bài từ ba lô của mình, chạy đến phòng Hứa Cẩm Vi, mời họ chơi bài cùng nhau.

Hai bộ bài này được Trần Lập mang về từ thành phố Hồng Kông, mặt sau là các nhân vật trong Thủy Hử, trông khá tinh xảo. Có hoạt đông giải trí, thời gian trôi qua rất nhanh.

Lúc đầu, Trần Lập lôi kéo bọn họ chơi đấu địa chủ, chơi lâu sẽ hơi chán. Sau đó, Hứa Cẩm Vi dạy bọn họ cách chơi khóa đôi và nâng cấp, đây đều là cách chơi của thế hệ sau, đối với bọn họ rất là mới lạ, mọi người đều háo hức học hỏi, ngay cả Tôn Trác và Trịnh Bình cũng không nhịn được đi chơi theo.

Buổi trưa, người soát vé đẩy xe ăn vào các toa khác nhau để bán cơm hộp. Lúc này trên các chuyến tàu đều có đầu bếp toa ăn chuyên dụng, Hệ thống đường sắt hoạt động ổn định, bảo đảm thu hoạch bất chấp hạn hán và lũ lụt, được mệnh danh là “Bát cơm sắt”. Đầu bếp đều hào phóng bỏ nhiều gia vị và thịt, bởi vậy mỗi hộp cơm trưa đều rất chất lượng. Tuy giá có đắt hơn những quán khác nhưng vẫn đáng đồng tiền bát gạo.

"Đồng chí, hôm nay hộp cơm trưa có cái gì?" Tôn Trác cười hỏi.

“Có thịt lợn chiên, thịt lợn xé vị cá, gà Cung Bảo và đầu sư tử om.”

“Mang cho tôi mỗi loại hai hộp.” Tôn Trác lấy ra mấy tờ tiền đại đoàn kết đưa tới.

"Dạ được!" Người soát vé có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy một vị khách hào phóng như vậy, ánh mắt cười đến cong cong, vội vàng lấy ra tám hộp cơm đưa tới.

Trịnh Bình bọn họ cũng không khách sáo với ông ta, mỗi người lấy một hộp và ăn, hương vị thực sự rất ngon và nguyên liệu nấu ăn cũng khá tươi.

Một ngày một đêm trong nháy mắt trôi qua, Trịnh Bình bọn họ cởi ga trải giường cất đi, sau đó kê lại chăn ga gối đệm trên giường như cũ, chờ xuống xe.

Sau khi tàu đến ga, họ xuống tàu mang theo những chiếc túi lớn nhỏ. Khi họ định hỏi nhân viên nhà ga nơi bắt taxi thì họ nhìn thấy một người không ngờ tới ở sân ga.

Tôn Trác vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một bóng dáng cao quý quen thuộc, ông không khỏi mở to mắt, không thể tin nổi, mà dụi mắt nhìn mấy lần, thậm chí còn nghi ngờ chính mình có phải vẫn chưa tỉnh ngủ: "Liêu tiên sinh? Tại sao ngài lại ở đây?"

Gia đình Liêu Chí Cương cũng không có đứa trẻ muốn vào đại học a? Coi như bản thân ông muốn đi ra ngoài, ông ấy cũng không cần phải đi tàu, phải không?

Liêu Chí Cương chậm rãi bước tới, nhận lấy hai túi lớn từ trong tay Trịnh Bình đang mang, sau đó chậm rãi nói với Tôn Trác: “Tôi đến đón các người.”

"A? Làm sao ngài biết hôm nay chúng ta tới?" Tôn Trác không để ý tới hành động của ông ấy, chỉ coi như quân tử, kinh ngạc hỏi.

Mặt Trịnh Bình đỏ bừng, nhưng không ai trong số "người mù" có mặt nhận ra điều đó. Bà hơi cúi đầu, dùng tay vén tóc ra sau tai, nói nhỏ: “Hai ngày trước tôi đã nói chuyện điện thoại với Liêu tiên sinh, tôi đã đề cập chuyện chúng ta sẽ đến Bắc Kinh, nhưng tôi không ngờ Liêu tiên sinh lại đến đón..."

"Haha, thì ra là thế, Liêu tiên sinh thật chu đáo!" Tôn Trác cười nói mà không hề nghi ngờ gì.

Dự án nước sốt bibimbap mà ba người bọn họ hợp tác đã được sản xuất và giờ họ được coi là đối tác chính thức, việc Liêu tiên sinh đến đón là chuyện bình thường.

"Không có việc gì, đây chỉ là lễ phép của chủ nhà mà thôi." Liêu tiên sinh tươi cười hàm súc nói, nhưng lại không tự giác liếc nhìn về phía Trịnh Bình, Trịnh Bình cũng mỉm cười trao đổi ánh mắt với ông.

Rõ ràng họ là hai người trung niên nhưng lúc này lại tình cảm gợn sóng như những thanh niên ngây thơ.

Hứa Cẩm Vi đi phía sau theo họ, không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ trên môi.

Trời sắp mưa, mẹ tôi sắp phải lấy chồng...