Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 59: Bán Thảm




Ngày hôm sau, khi Triệu Quốc Vi đến làm việc trong cửa tiệm, có điều khác thường, cô ta đem mái tóc vẫn thường hay buộc lên cao nay thả xuống, che một nửa khuôn mặt, cúi đầu thấp xuống, thỉnh thoảng dùng tay chỉnh mái tóc một chút, bộ dạng che che giấu giấu, sợ những người khác sẽ nhìn thấy khuôn mặt của cô ta.

"Chị Triệu, chị bị sao vậy?" Tôn Dư, một người phục vụ trẻ, mới được tuyển dụng trong cửa tiệm, nhận thấy sự kỳ lạ của cô ta khi dọn dẹp cửa tiệm cùng với Triệu Quốc Vi, không thể nhịn được nên hỏi.

"Không có gì đâu." Triệu Quốc Vi nở một nụ cười gượng gạo, trong mắt hiện lên một ánh nước nhàn nhạt.

Tô Dư tuổi trẻ lại nhiệt tình, lại thêm trong cửa tiệm bây giờ là nhân viên cũ dẫn dắt nhân viên mới, chịu trách nhiệm dẫn dắt cô ấy vừa vặn là Triệu Quốc Vi, hai người có mối quan hệ tốt, vì vậy, sau khi cô ấy cảm thấy có điều gì đó không ổn, ngay lập tức mở miệng và hỏi: "Chị Triệu, có chuyện gì với chị vậy? Nếu chị không nói với tôi, tôi sẽ gọi dì Trịnh"

Trịnh Bình là một người tốt, không làm dáng như bà chủ, nên các nhân viên trẻ mới vào cửa tiệm đều trìu mến gọi bà là " dì Trịnh". 

"Tô Tô, đừng đi....." Triệu Quốc Vi vươn tay giữ cô ấy lại, giọng nói nghèn nghẹn, rốt cuộc không chống lại được Tô Dư truy hỏi, mới chậm rãi vén nửa mái tóc lên, để lộ khóe mắt thâm tím và một bên mặt sưng đỏ.

Tô Dư cả kinh mở to hai mắt nhìn: "Chị Triệu, vết thương trên mặt chị là như thế nào mà có?"

"Là ta chính mình tự ngã...... em đừng có hỏi......"

"Tự ngã? Làm sao chị có thể ngã như thế này!" Tô Dư giận dữ nói, "Chắc chắn là có người khi dễ chị, tôi muốn đi nói với dì Trịnh!"

Cô ấy nói xong liền thả khăn lau trên tay xuống rồi chạy thẳng vào nhà bếp.

"Đừng đi! Tô Tô! Tô Tô!" Triệu Quốc Vi không thể ngăn cản Tô Dư, nhìn cô ấy chạy vào nhà bếp, từ một khoảng cách xa cũng có thể thấy cô ấy đang hoa tay múa chân cùng Trịnh Bình nói chuyện gì đó, khoé miệng của Triệu Quốc Vi hơi cong lên.

Con Kien Cang

Không lâu sau, nhận được tin tức, Trịnh Bình quả nhiên đi ra: "Tiểu Triệu, cô đến đây một chút."

Trịnh Bình đưa Triệu Quốc Vi lên phòng trên lầu, sau khi cửa phòng đóng lại, mới nhẹ giọng hỏi: "Tôi vừa nghe Tô Tô nói, cô bị đánh à? Là ai đánh? Chồng cô sao?"

Triệu Quốc Vi bình thường hiếm khi đề cập đến hoàn cảnh gia đình của mình, Trịnh Bình chỉ biết cô ta được người khác giới thiệu, từ nơi khác gả lại đây, còn chuyện khác thì không biết gì cả.

"Dì Trịnh......" Nước mắt của Triệu Quốc Vi rơi xuống ngay lập tức.

Cô ta là con dâu từ bên ngoài, ở địa phương không có chỗ ở, vì vậy sống cùng với gia đình chồng, ma sát là điều không thể tránh khỏi trong cuộc sống hàng ngày, chồng cô ta làm việc nặng nhọc ở một công ty chuyển nhà, bản thân tính khí không tốt lắm, hôm qua anh ta mất việc vì một sai lầm nhất thời, buổi tối uống rất nhiều rượu, rồi bắt đầu đánh cô ta. Mẹ chồng cô ta cũng không ngăn cản, ngược lại còn ở bên cạnh, liên tục mắng mỏ, mắng mỏ cô ta sinh con gái là hàng bồi tiền. Hai mẹ con bọn họ quả thực coi cô ta như là cái bao cát để trút giận.

"Ài, đứa nhỏ tội nghiệp." Trịnh Bình nghe xong chuyện kể của cô ta, không khỏi cũng có chút xót xa trong lòng, bà nghĩ về bản thân mình, lúc trước ở nhà họ Hứa không phải chính mình cũng đã trải qua ngày như vậy sao? Thời điểm khi Hứa Quân không cao hứng mặc dù ông ta chưa bao giờ động tay động chân với bà, nhưng cũng sẽ tỏ thái độ lạnh lùng với bà, thời điểm người nhà họ Hứa nói những lời châm chọc mỉa mai bà, ông ta cũng chưa bao giờ đứng ra bảo vệ, chưa kể những việc kinh tởm mà ông ta làm sau đó không khác gì đ.â.m một nhát d.a.o vào tim bà…

Cũng chính vì vậy mà Trịnh Bình mới có thể đồng cảm với nỗi đau của Triệu Quốc Vi.  

"Dì Trịnh, cháu có thể ở lại với dì hai ngày được không? Cháu sợ anh ấy còn chưa bình tĩnh lại, thực sự không dám về nhà, cháu sợ trở về sẽ còn bị đánh..." Triệu Quốc Vi cầu xin trong nước mắt.  

"Cái này......" Trịnh Bình vốn định đồng ý, nhưng nghĩ vừa nghĩ tới Hứa Cẩm Vi lại do dự: "Chờ con gái Niếp Niếp tôi trở lại, tôi sẽ hỏi ý kiến của nó."

Bây giờ cửa tiệm rất lớn, buổi tối để Triệu Quốc Vi ở lại cửa tiệm, trải một cái chăn đệm nằm dưới sàn nhà chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng cửa tiệm cũng là nhà của bà và con gái bà, nếu muốn cho người ở lại cửa tiệm thì cũng phải nói với con gái một tiếng. Trịnh Bình ngày càng tin tưởng con gái mình, kỳ thực, rất nhiều chuyện đều là do Hứa Cẩm Vi đưa ra quyết định, bây giờ cửa tiệm có thể phát triển tốt như vậy, có thể nói phần lớn công lao đều là của con gái.

"Vâng, cảm ơn dì Trịnh." Vừa nghe Trịnh Bình nói muốn hỏi ý kiến của Hứa Cẩm Vi, trong lòng của Triệu Quốc Vi liền trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn giả bộ tỏ vẻ biết ơn. Trịnh Bình là người rất dễ lừa, nhưng con gái của bà rất khôn khéo, dù cố gắng lấy lòng cô ấy như thế nào, đều chỉ đối xử nhàn nhạt, thực sự rất khó giải quyết.

Vào buổi tối, sau khi Hứa Cẩm Vi tan học, cùng với mấy người Thẩm Lâm Xuyên trở lại, Trịnh Bình kéo cô lại, đem mọi chuyện của Triệu Quốc Vi nói cùng với cô.

"Ồ?" Trên mặt của Hứa Cẩm Vi nhất thời lộ ra nụ cười nửa miệng. 

Triệu Quốc Vi này thực sự không thay đổi chút nào, các thủ đoạn được sử dụng đều là giống nhau như đúc, lần này cô ta khẳng định muốn nhận lấy sự thương cảm của Trịnh Bình bằng cách tỏ ra thảm thương, thừa dịp ở lại trong cửa tiệm, lén lút quan sát bí quyết nấu súp xương của Trịnh Bình.

"Được ạ, chị Triệu cũng không dễ dàng gì, cho cô ấy ở lại cửa tiệm trong hai ngày đi." Hứa Cẩm Vi nhàn nhạt cười: "Nhưng cô ấy có lẽ sẽ sợ ở một mình ở tầng dưới, nên để Tô Tô ở cùng cô ấy đi."

"Tốt." Trịnh Bình cảm thấy rất có đạo lý, dù sao, tầng một mở rộng, buổi tối đèn tắt, một người ở hơi đáng sợ, có thêm một người ở nữa sẽ càng tốt hơn nhiều.

Trịnh Bình đi tìm Triệu Quốc Vi và Tô Dư, đem ý tứ của Hứa Cẩm Vi nói rõ, Triệu Quốc Vi còn chưa kịp cự tuyệt, Tô Dư rất trượng nghĩa mà một ngụm đáp ứng, Triệu Quốc Vi biết bây giờ mà cự tuyệt thì liền có vẻ không biết tốt xấu, nên không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý, nhưng khi cô ta nói lời cảm ơn, nụ cười trên mặt hơi miễn cưỡng.

Hứa Cẩm Vi ở một bên nhìn, ánh mắt lạnh như tuyết.

"Vi Vi, cậu có vẻ không thích người phục vụ đó lắm nhỉ?" Thẩm Lâm Xuyên đem mọi thứ đều xem trong mắt, không khỏi tiến lại gần bên cạnh Hứa Cẩm Vi, thấp giọng hỏi.

Hứa Cẩm Vi nhẹ nhàng nhướn mày, "Làm thế nào cậu thấy điều đó?"

"Mỗi lần cậu nói chuyện với cô ta, bộ dáng ngoài cười nhưng trong không cười..." Thẩm Lâm Xuyên khó hiểu hỏi: "Nếu cậu thực sự không thích, tại sao cậu không đuổi việc cô ta đi? Mà còn để cô ta ở trong cửa tiệm?"

Thẩm Lâm Xuyên thực sự không có ấn tượng tốt lắm đối với Triệu Quốc Vi này, mặc dù làm việc chăm chỉ, nói chuyện lại  ngọt, đối đãi với bọn họ cũng rất thân thiết, nhưng tổng thể luôn để cậu cảm thấy quá mức nịnh nọt, ý tứ lấy lòng thể hiện quá rõ ràng, khiến cậu luôn có cảm giác ngượng ngùng khó tả.

"Đây không phải là quá tiện nghi đối với cô ta sao?" Hứa Cẩm Vi thấp giọng nói.

Nếu cô ta bị đuổi việc, cô ta chỉ mất một công việc, quay đầu tìm một công việc khác, mà không cần phải trả bất kỳ giá nào. Hứa Cẩm Vi là người nếu người không phạm ta, ta cũng sẽ không phạm người. Nhưng nếu Triệu Quốc Vi có những ý nghĩ không nên có, dám duỗi móng vuốt vào nơi không nên duỗi, cô sẽ hung hăng cho cô ta một trận đau đớn để có thể nhớ lâu một chút.

“A?” Thẩm Lâm Xuyên không hiểu, nhưng Hứa Cẩm Vi lại không có ý định giải thích, liền dẫn cậu ấy lên lầu ăn cơm.

Đêm đó, Trịnh Bình lấy ra hai chăn bông cũ, đưa cho Triệu Quốc Vi và Tô Dư ở tầng dưới để trải nằm dưới đất.

"Cảm ơn, dì Trịnh, cháu thực sự không biết làm thế nào để cảm ơn dì." Triệu Quốc Vi không ngừng cảm ơn Trịnh Bình.

"Cùng ta khách khí cái gì, nghỉ ngơi cho tốt đi." Trịnh Bình vỗ vai cô ta, quay trở lên lầu.

"Chị Triệu, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy mở cửa tiệm." Tô Dư đem chăn bông trải tốt, sau đó lôi kéo Triệu Quốc Vi đi ngủ.

"Được rồi....." Triệu Quốc Vi nhìn về phía nhà bếp, cuối cùng đành phải nằm xuống.

Một đêm ngủ ngon.

Súp xương phải được nấu vào buổi sáng để tươi ngon nhất, vì vậy Trịnh Bình luôn dậy sớm, khi bà đi xuống cầu thang, cố ý đi nhẹ nhàng, nhưng lại không nghĩ tới hai cô gái đã thức dậy sớm hơn, đã dọn dẹp chăn bông xong, bắt đầu dọn dẹp vệ sinh cửa tiệm..

"Tô Tô, Tiểu Triệu, các ngươi tại sao lại dậy sớm như vậy a?"

"Cũng không còn sớm, trời đã sáng, chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ mở cửa tiệm." Triệu Quốc Vi luôn rất giỏi nói chuyện.

"Được rồi, lát nữa tôi sẽ nấu cháo, một chút nữa chúng ta ăn cùng nhau."

"Để cháu tới giúp dì!" Triệu Quốc Vi theo sát vào nhà bếp, giúp Trịnh Bình vo gạo và rửa sạch xương thịt đã được chuẩn bị sẵn, một bên bận rộn, một bên dùng dư quang ánh mắt lặng lẽ quan sát mọi động tác của Trịnh Bình.  

Nhìn Trịnh Bình lấy nước từ thùng nước, đổ đầy vài cái nồi súp lớn, sau đó cho thịt xương và các gia vị khác nhau vào đó, các bước và nguyên liệu trông giống như những gì cô đã thấy trước đây...

Sau đó Trịnh Bình bắt đầu làm nước lẩu ma lạt thang, cho rất nhiều gia vị, tiếp đó, lấy ra một túi giấy nhỏ từ túi của mình, ném một loại quả nhỏ vào nồi súp, những quả này có hình bầu dục, không lớn, nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng khoảng cách từ xa.

Ánh mắt của Triệu Quốc Vi đột nhiên sáng lên.

Đây là cái gì? Đây có phải là bí quyết vì sao đồ ăn trong cửa tiệm lại ngon đến vậy?

Cô ta nhanh chóng ghi lại đặc điểm của loại quả nhỏ này, chuẩn bị xem xét kỹ hơn loại quả nhỏ này sau khi trở về.

Ngay sau đó, cháo sáng đã được nấu chín, Trịnh Bình để Triệu Quốc Vi đem đi ra ngoài trước, bà lại lấy một ít kimchi và một chút thịt làm món ăn kèm rồi đi ra ngoài, sau đó gọi Tô Dư người đang bận lau bàn đến ăn sáng.

"Tô Tô, đừng bận rộn nữa, lại đây ăn sáng trước đi."

"Wow, mùi thơm quá! Dì Trịnh thậm chí có thể nấu món cháo bình thường ngon đến thế!" Tô Dư là người ủng hộ nhiều nhất, cầm một cái thìa lên nếm một ngụm cháo ngay lập tức kêu lên.

Cô ấy cũng không phải vuốt m.ô.n.g ngựa, nhưng thực sự cảm thấy món cháo này rất ngon, dẻo và đặc, cũng có một chút vị ngọt, cho dù đó là khẩu vị hay hương vị, tốt hơn nhiều so với cháo của chính cô nấu ở nhà, ngay cả khi không có món ăn kèm, cô ấy cũng có thể uống một tô lớn!

"Chỉ có cái miệng của cô là ngọt." Trịnh Bình không nhịn được bật cười, "Các cô ăn trước đi, tôi lên lầu gọi Vi Vi xuống ăn sáng."

Sau khi Trịnh Bình lên lầu, liền nhìn thấy Hứa Cẩm Vi đã mặc quần áo tử tế và đang dọn giường.

"Niếp Niếp, bữa sáng đã sẵn sàng, chúng ta đi xuống ăn đi."

"Được rồi, mẹ." Hứa Cẩm Vi mỉm cười, nhào lên trên người Trịnh Bình, "Mẹ ơi, hôm nay khi nấu súp không quên cho thảo quả vào đúng không?"

"Tất nhiên là không." Trịnh Bình rất hưởng thụ sự thân mật của con gái đối với bà, mỉm cười vươn tay bóp má con gái, "Loại gia vị mà con vừa nhắc đến quả thực rất hữu dụng, sau khi thêm vào, món súp có vị thơm hơn."

"Đương nhiên, đây chính là đồ tốt" Hứa Cẩm Vi mỉm cười nói.

Thảo quả là một loại trung dược, nhưng cũng có thể được sử dụng như một loại gia vị, có tác dụng loại bỏ mùi tanh, cải thiện sự thèm ăn và mùi thơm thực phẩm. Quan trọng hơn, hình dạng của nó rất giống với vỏ cây anh túc.

Nếu ai đó nhầm thảo quả với vỏ cây anh túc và cho rằng đây là một bí quyết làm tăng độ ngon gì đó của đồ ăn, về sau xảy ra chuyện gì, thì cái đó cũng thể không thể trách được cô, dù sao, cô cũng không ấn đầu của đối phương, để cô ta có những suy nghĩ quanh co mà lẽ ra cô ấy không nên có.

Hứa Cẩm Vi nghĩ, môi nở một nụ cười lạnh lẽo.