Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 36: Hoài Nghi




Sau khi bị Thẩm Lâm Xuyên nhắc nhở, Liễu Thư Vân sắc mặt tái nhợt đi gọi điện thoại cho tài xế, may mắn là nhà tài xế cách đó không xa, bên này điện thoại vừa gọi tới, bên kia tài xế cũng vừa lúc về đến nhà, vừa nghe nói lãnh đạo ngã bệnh, liền lập tức chạy ra cửa đến ngay.
"Tài xế nói năm phút nữa sẽ đến. Tôi, tôi lên lầu thay quần áo..." Liễu Thư Vân cố gắng bình tĩnh nói xong, liền muốn đi lên lầu.
"Dì Liễu, cháu thấy quần áo của dì không có vấn đề gì, bên ngoài cũng không lạnh nên không cần mặc thêm một lớp áo nữa. Hơn nữa, bố cháu vẫn đang nằm dưới đất, sao dì còn có tâm tư đi thay quần áo vào lúc này? Dì làm như vậy không phải làm cho ba cháu cảm thấy lạnh tâm sao a?" Thẩm Lâm Xuyên đang định đỡ Thẩm Triển Bằng từ dưới đất lên, nghe vậy, cậu lập tức nhìn Liễu Thư Vân với ánh mắt có chút khó tin.
Liễu Thư Vân nghe xong lời này, thân thể đột nhiên cứng đờ, quay đầu nhìn Thẩm Triển Bằng, tuy rằng ông bị ngã xuống, nhưng người vẫn còn ý thức, lúc này được Thẩm Lâm Xuyên đỡ ngồi dậy dựa vào nửa người trên người cậu, đang dùng một ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá đánh giá bà ta, ngay cả con trai ruột của mình cũng nhìn mình với vẻ ngạc nhiên. Bà cả người đều giật mình đến mức không dám nhắc đến việc thay quần áo nữa, vội vàng đi tới đỡ Thẩm Triển Bằng ngồi xuống ghế cùng Thẩm Lâm Xuyên, lấy khăn tay từ má Trương, cẩn thận lau mồ hôi cho Thẩm Triển Bằng.
"Ba, để con gọi điện cho cậu, cậu quen nhiều người, con nhờ cậu thông báo cho bệnh viện trước một tiếng."
Thẩm Triển Bằng, người đang thở dốc, cố gắng gật đầu, xem như là đồng ý. Mặc dù với tư cách là thị trưởng, sau khi được đưa đến bệnh viện, ông ấy chắc chắn sẽ được chăm sóc tốt nhất, nhưng tốt nhất là bệnh viện nên chuẩn bị trước để ông ấy có thể được điều trị càng sớm càng tốt, khi đến nơi. Hơn nữa, Liễu Thư Vân cũng chưa từng trải qua chuyện gì, hai đứa con của ông còn nhỏ, có Trần Hoằng Văn chăm sóc, ông càng yên tâm hơn.
Thẩm Lâm Xuyên vội vàng gọi điện cho Trần Hoằng Văn xong: "Ba, cậu con nói sẽ gọi điện đến bệnh viện ngay, xe của ba không thể chở nhiều người được, một chút tài xế đến, kêu dì Liễu và Tiểu Hải đi cùng ba tới đó trước, con ngồi xe của cậu.
Thẩm Triển Bằng lại gật đầu, nhìn con trai mình với ánh mắt tràn đầy vui mừng. Gặp chuyện không một chút hoang mang, bộ dáng trầm tĩnh cùng chính mình mười phần giống nhau, cũng làm cho ông cảm thấy con trai quả nhiên là đã trưởng thành rồi.
Tuy nhiên, sau khi nghe Thẩm Lâm Xuyên nói, sắc mặt của Liễu Thư Vân càng ngày càng khó coi, thậm chí trên trán còn toát ra những giọt mồ hôi.
Má Trương nhận thấy hành vi kỳ lạ của Liễu Thư Vân, chỉ nghĩ bà ấy đang lo lắng cho chồng mình nên đi lấy một cái khăn sạch và đưa nó vào trong tay của Liễu Thư Vân, "Phu nhân, bà chủ cũng lau mồ hôi cho mình đi, một hồi xe sẽ đến ngay, ông chủ sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."
"Cám ơn, cảm ơn..." Liễu Thư Vân cười cứng ngắc cầm lấy khăn mặt, lau mồ hôi lạnh trên trán.
 
Người tài xế đến rất nhanh, anh ta là một người đàn ông rất khỏe mạnh, giúp Liễu Thư Vân đỡ Thẩm Triển Bằng lên xe. Thẩm Lâm Hải ngồi ở ghế trước, còn Liễu Thư Vân đỡ Thẩm Triển Bằng ngồi ở ghế sau.
Khi xe chạy ra ngoài, Liễu Thư Vân không khỏi lặng lẽ quay đầu lại liếc nhìn nhà Thẩm đang dần rời xa. Bà cảm thấy mí mắt phải của mình không ngừng nhảy. Bà cắn môi, trong lòng loạn thành một đoàn, chỉ có thể cầu nguyện bác sĩ sẽ như trước, mà không phát hiện được gì.
Bên kia, má Trương đang định lấy cây lau nhà, chuẩn bị quét dọn ly thủy tinh vỡ và sữa trên mặt đất thì bị Thẩm Lâm Xuyên ngăn lại.
"Má Trương, trước đó má nói ba con, lúc trở về thì không sao, nhưng uống sữa thì bị ngã xuống?"
"Đúng vậy, lúc tôi mang sữa xuống nhà, ông chủ vừa mới về, có lẽ ông ấy khát nước nên muốn tôi đưa sữa cho ông ấy. Sau khi tôi đưa sữa cho ông ấy, tôi xuống bếp thu dọn đồ đạc thì đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ly vỡ, khi bước ra thì thấy ông chủ nằm trên mặt đất ". Má Trương lau nước mắt, cầu xin mà nhìn cậu ấy: " Đại thiếu gia, tôi thật sự cái gì cũng không biết a, chính là ngày thường cũng đều hâm sữa giống nhau, cậu vẫn luôn uống, tôi, tôi....."
Thẩm Lâm Xuyên trầm ngâm nhìn sữa trên mặt đất, trong lòng mơ hồ đoán được điều gì đó, nhìn má Trương, nói: " Má Trương trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi, bên này trước không cần quét tước, có lẽ sẽ có công an đến kiểm tra."
"Công, công an?" Má Trương kinh hãi, không thể tưởng tượng được vì sao công an lại vào cuộc.
Thẩm Lâm Xuyên biết má Trương là người thành thật nên dịu giọng nói: "Ba con dù sao cũng là thị trưởng, ông ấy không có tiền sử bệnh tật, nếu đột nhiên bị bệnh, công an sẽ luôn tiến hành điều tra như thường lệ. Không sao đâu, má yên tâm đi, đến lúc đó có cái gì thì nói cái đó, pháp luật sẽ không oan uổng người vô tội.
"Biết rồi, thiếu gia." Nghe cậu nói như thế, má Trương thở phào nhẹ nhõm, trở về phòng của mình, chính là vẫn không tránh được lo lắng hãi hùng, một bên còn nhắc tới:" Như thế nào lại như vậy, như thế nào lại như vậy...."
Không lâu sau, Trần Hoằng Văn đến, cùng đến với ông còn có là Trần Lập.
Thẩm Lâm Xuyên không lãng phí thêm lời nói nhảm nào nữa, trực tiếp kể cho Trần Hoằng Văn mọi chuyện xảy ra tối nay, bao gồm cả sự kỳ quái của Liễu Thư Vân và suy đoán của cậu về ly sữa.
"Ý con là, triệu chứng của ba con rất giống với con? Hơn nữa là xảy ra ngay sau khi uống sữa?" Đôi mắt của Trần Hoằng Văn đột nhiên nheo lại.
"Đúng vậy ạ."
Việc Thẩm Lâm Xuyên có thể đứng nhất khối, dù trong tình cảnh cậu ở trong lớp đánh cá ba ngày và phơi lưới trong hai ngày, cho thấy chỉ số IQ của cậu chắc chắn không hề thấp. Má Trương nói khi thời điểm ba cậu trở về trông ông vẫn ổn, nhưng ông bị phát bệnh sau khi uống sữa, hơn nữa các triệu chứng rất giống với thời điểm khi cậu phát bệnh, thật sự không thể không làm cho người khác suy nghĩ nhiều.
Dù sao, ba cậu cũng đang tuổi tráng niên, thân thể khỏe mạnh, cũng không có tiền sử bệnh tim.
Tại khoảng khắc đó, cậu chợt nghĩ đến hàng loạt câu hỏi mà Hứa Cẩm Vi đã hỏi trong giờ học thể dục hôm nay, sau khi biết mình có thói quen uống sữa vào ban đêm, lại hỏi thêm vài câu. Hôm nay thời điểm cậu về nhà, cô đặc biệt dặn cậu không được uống sữa.
Phản ứng đầu tiên của cậu là sữa này có vấn đề gì đó, nếu là cậu uống vào thì bây giờ người phát bệnh ngã xuống đất chính là cậu. Mà cậu thì có tiền sử bệnh tim và thường xuyên ốm đau nên không có ai nghi ngờ là sữa này có vấn đề. Nghĩ đến hành vi bất thường trước đây của Liễu Thư Vân, sự nghi ngờ của cậu càng tăng cao.
Cậu có thể nghĩ đến vấn đề này thì đương nhiên Trần Hoằng Văn càng có thể nghĩ tới, ông ấy lập tức nói: "Cậu sẽ gọi cho cục công an."
**********
Bởi vì Trần Hoằng Văn đã gọi cho bệnh viện từ trước, nên khi xe của Thẩm Triển Bằng lái vào bệnh viện, các bác sĩ và y tá của bệnh viện đã khiêng cáng ra ngoài. Người bị bệnh là thị trưởng, cả bệnh viện đều rất chú ý đến ông, ngay cả giám đốc cũng đích thân đến đây.
Thẩm Triển Bằng được đưa đến phòng chẩn đoán và điều trị, còn tài xế, Liễu Thư Vân và Thẩm Lâm Hải ngồi chờ tin tức ở hành lang.
Có trời mới biết lúc này Liễu Thư Vân muốn về nhà đến mức nào, nhưng có rất nhiều cặp mắt trong bệnh viện đang nhìn bà, lại có tài xế của Thẩm Triển Bằng bên cạnh, nếu bà bỏ rơi Thẩm Triển Bằng và về nhà vào lúc này thì những người khác sẽ nhìn bà như thế nào?
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Liễu Thư Vân, tài xế tưởng bà đang lo lắng cho chồng mình nên an ủi bà: "Phu nhân đừng lo lắng, ông Thẩm sẽ không sao đâu."
"Ừm..." Liễu Thư Vân tùy ý đáp lại, bà bây giờ dù muốn cười xã giao cũng cười không nổi.
Bà hồi hộp chờ đợi hồi lâu, thấy bác sĩ bước ra, vội vàng chào hỏi: "Bác sĩ, chồng tôi thế nào rồi?"
"Bà Thẩm, bà đừng lo lắng. Ông Thẩm đã được thở oxy và hiện đã khá hơn nhiều. Tính mạng của ông ấy không nguy hiểm. Tôi chỉ muốn hỏi bà, trước đây ông Thẩm có tiền sử bệnh tật gì không?"
Sau khi nghe nói Thẩm Triển Bằng hiện tại đã khá hơn nhiều, tính mạng không gặp nguy hiểm, Liễu Thư Vân lập tức yên tâm nói: "Giống như không có a."
"Kỳ lạ, triệu chứng của ông Thẩm trông giống như bệnh tim, nhưng ông ấy luôn có sức khỏe tốt. Khi ông ấy được chuyển đến đây, cách đây không lâu, ông ấy cũng đã khám sức khỏe tại bệnh viện của chúng tôi, bản báo cáo vẫn còn ở đây, theo đạo lý sẽ không có tình huống này xảy ra." Bác sĩ lộ ra thần sắt nghi hoặc.
Liễu Thư Vân hai mắt lóe lên, mở miệng nói: "Có thể bởi vì gần đây chồng tôi làm việc quá vất vả? Ngày nào anh ấy cũng về nhà muộn, thậm chí có lúc còn quên ăn..."
Bà muốn dùng cái cớ như vậy để lừa gạt cho qua. Trước đây khi Thẩm Lâm Xuyên bị bệnh, bà cũng sẽ đề cập đến một số nguyên nhân như thời tiết thay đổi, học hành vất vả, bác sĩ coi đó là bệnh tim, kê đơn thuốc rồi đưa cậu ta về tịnh dưỡng.
Tuy nhiên, điều bà không ngờ tới chính là bác sĩ lắc đầu nói: "Ông Thẩm là thị trưởng, không thể không tìm ra nguyên nhân của căn bệnh này. Hơn nữa, sức khỏe của ông ấy vẫn luôn tốt, nếu ông ấy làm việc vất vả, cũng không đến mức phát bệnh thành như thế này. Đêm nay, hãy để ông Thẩm ở lại bệnh viện, chúng tôi sẽ sắp xếp thêm một vài cuộc kiểm tra nữa.
"Đây không phải là quá phiền phức sao? Bằng không, để anh ấy về nhà nghỉ ngơi đi..."
"Đừng lo lắng, chúng tôi nhất định sẽ xem trọng thân thể của ông Thẩm."
Liễu Thư Vân còn muốn nói thêm, nhưng Thẩm Lâm Hải lại nói: "Mẹ, ba bị bệnh thật đáng sợ, ở lại bệnh viện chắc chắn sẽ tốt hơn, chúng ta không biết phải chăm sóc ba như thế nào khi ba về nhà, lỡ như ba lại ốm nữa thì phải làm như thế nào a?"
Thẩm Lâm Hải tuy không thân thiết lắm với anh trai cùng ba khác mẹ nhưng cậu vẫn tôn trọng và yêu quý Thẩm Triển Bằng, người ba vẫn yêu thương cậu. Tất nhiên, cậu hy vọng ba mình sẽ sớm khỏi bệnh nên bắt đầu thuyết phục mẹ mình.
Liễu Thư Vân đành phải đồng ý, nhưng tâm tư bà xoay chuyển, quay sang Thẩm Lâm Hải nói: "Tiểu Hải a, tối nay ba sẽ ở lại bệnh viện, nên mẹ phải về nhà thu dọn một số đồ, con ở đây với ba trước đi, mẹ lấy đồ xong sẽ quay lại thay cho con, được không?"
"Được." Thẩm Lâm Hải không chút nghi ngờ liền đồng ý.
Liễu Thư Vân vui mừng khôn xiết, vừa định bước ra ngoài thì nhìn thấy Trần Hoằng Văn và Thẩm Lâm Xuyên đang đi về phía mình, theo sau là hai người mặc đồng phục công an.
"Bà đi đâu vậy, bà Thẩm?" Trần Hoằng Văn mỉm cười hỏi.
Khoảnh khắc Liễu Thư Vân nhìn thấy công an, sắc mặt bà liền thay đổi, bà vô thức nắm chặt tay đến mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, buộc mình phải bình tĩnh trả lời: "Bác sĩ nói tối nay Triển Bằng phải nhập viện, tôi trở về lấy cho anh ấy thứ gì đó để thay đổi."
"Cái đó không cần thiết, những thứ này đều có thể mua, hơn nữa nhà của bà hiện tại đã bị phong tỏa, trở về cũng không vào được."
"Phong tỏa?!" Giọng của Liễu Thư Vân đột nhiên lớn hơn rất nhiều, "Tại sao phải phong tỏa nhà của tôi?!"
"Chỉ vì anh Thẩm vốn luôn có sức khỏe tốt, sau khi uống một ly sữa, anh ấy đột nhiên phát bệnh, tôi nghĩ có thể có chuyện gì đó nên đã gọi công an."
"Có vấn đề cái gì, anh đang ám chỉ điều gì vậy?!" Liễu Thư Vân kích động mà chất vấn.
Trần Hoằng Văn vẫn nở nụ cười bình tĩnh: "Bà Thẩm, bà đừng kích động, tôi không có ám chỉ gì cả, chỉ là cẩn thận thôi. Tuy má Trương là người tôi đề cử, nhưng lòng người lại thất thường, ai biết được sau lưng chân tướng là gì. Dù sao điều tra cũng không có gì tổn thất, nếu cái gì cũng đều không có, vậy đương nhiên là tốt nhất."
Nụ cười của đối phương rõ ràng rất ôn hòa, nhưng lại khiến Liễu Thư Vân cảm giác như dựng tóc gáy.