Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 32: Thăm Bệnh




Khi Trần Lập và những người khác đẩy cửa vào, Thẩm Lâm Xuyên không mặc áo, chỉ quấn khăn tắm quanh eo và cầm bộ đồ ngủ trên tay, cậu im lặng nhìn đám người đột nhiên tràn vào cửa.
Thẩm Lâm Xuyên: "..."
Trần Lập cười xấu hổ, "Anh Xuyên, sao anh lại đứng lên nha...? Má Trương nói anh đã tỉnh, cho nên chúng em muốn lên gặp anh trước..."
Cậu cho rằng Thẩm Lâm Xuyên nhất định sẽ không thể rời khỏi giường bởi vì cậu ta bị bệnh, tuy rằng lúc này đã tỉnh, nhưng hẳn là vẫn nằm trên giường. Làm sao có thể nghĩ tới cậu ta sẽ có sức lực bò dậy và đi tắm?
Thẩm Lâm Xuyên tức giận trừng mắt nhìn cậu, làm tư thế xua tay đuổi người, Trần Lập sờ mũi, ra khỏi phòng, hơn nữa đóng cửa lại.
Nhưng Hứa Cẩm Vi đã nhìn thấy tất cả những gì nên thấy, cô hơi nhướng mày, trong lòng rất không khách khí mà "yooooooo" một tiếng. Thân hình của Thẩm Lâm Xuyên đẹp hơn cô nghĩ, một thiếu niên đang trưởng thành, tay chân thon gọn và cân đối, mặc dù cơ bắp và bụng không quá săn chắc như cơ bụng 8 múi nhưng cũng không có một chút mỡ thừa. Cộng với làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, ở độ tuổi của cậu ấy chắc chắn có thể đạt điểm 90.
Không lâu sau, trong phòng vang lên giọng nói trong trẻo của thiếu niên: "Mời vào."
Sau đó, Trần Lập lại mở cửa bước vào, cậu nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên đã thay đồ ngủ, đang ngồi trên giường. Mặc dù trông cậu ấy nhìn có chút tinh thần nhưng từ sắc mặt tái nhợt của cậu ấy vẫn có thể thấy thân thể hiện tại vẫn đang trong tình trạng suy yếu.
Vừa rồi người xông vào quá nhiều, Hứa Cẩm Vi lại đứng ở cuối, cho nên Thẩm Lâm Xuyên không có chú ý đến cô, lúc này khi nhìn thấy cô, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó, sắc mặt đỏ lên, không biết đối phương có nhìn thấy bộ dáng của mình vừa rồi hay không.
Thiếu niên ra vẻ bình tĩnh mà mở miệng:"Sao cậu lại tới đây?"
Hứa Cẩm Vi trong lòng thầm cười, cũng không vạch trần hay trêu ghẹo cậu ta, chỉ giả vờ như chính mình không thấy được một màn vừa rồi:"Nghe nói cậu bị bệnh, tớ có chút lo lắng nên tới đây thăm cậu. Mẹ của tớ cũng đặc biệt nấu mấy món ăn, bảo tớ mang qua đây để bồi bổ sức khỏe cho cậu."
"Cảm ơn cậu và dì." Thẩm Lâm Xuyên trong lòng cảm thấy ấm áp, ngoại trừ gia đình của cậu ruột cùng mấy người anh em, đã lâu rồi không có ai quan tâm đến cậu như vậy.
"Không có việc gì, cậu cảm thấy thế nào?" Hứa Cẩm Vi quan tâm hỏi.
"Tớ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều sau khi ngủ một giấc, ra một thân mồ hôi nên tớ đứng dậy đi tắm". Thẩm Lâm Xuyên nói, chính mình không hiểu sao cũng có chút cao hứng, ngày xưa, mỗi lần sinh bệnh, đều cảm thấy cả người vô lực, ít nhất ba đến năm ngày mới có thể dậy được. Nhưng hôm nay, sau một giấc ngủ, đã cảm thấy khỏe hơn một chút. Có lẽ là do dạo gần đây mỗi ngày đều ăn nhiều đồ ăn ngon và thân thể dưỡng trở nên khỏe mạnh hơn?
Tôn Triều Dương nóng lòng muốn ăn, Hứa Cẩm Vi còn chưa kịp mở miệng, liền nói: "Thật tốt, cậu vừa lúc thay quần áo, chúng ta nhanh xuống lầu ăn cơm đi! Đồ ăn vừa mang tới, tớ đưa cho má Trương bày ra dĩa, cậu xuống là có thể ăn được!
"Được rồi, chúng ta đi thôi." Thẩm Lâm Xuyên đứng dậy chuẩn bị xuống lầu ăn cơm với bọn họ.
Tuy nhiên, có lẽ cậu đã đứng lên quá vội vàng, trong giây lát đầu cậu choáng váng, loạng choạng suýt ngã, may mắn, Hứa Cẩm Vi đã kịp thời đỡ được cậu.
"Cậu có sao không? Để tôi giúp cậu đi xuống." Hứa Cẩm Vi mỉm cười.
"Không cần, không cần,..." Thẩm Lâm Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng độ ấm cùng sự mềm mại ở lòng bàn tay của Hứa Cẩm Vi khi cô nắm cổ tay cậu, vành tai cậu hơi ửng đỏ, cậu dùng chút sức kéo cổ tay mình ra khỏi tay Hứa Cẩm Vi. Làm sao cậu ta, một người đàn ông trưởng thành, không biết xấu hổ để một cô gái hỗ trợ mình...
"Khách khí với tớ làm gì a?" Hứa Cẩm Vi trên mặt nở nụ cười ấm áp, nhưng hai tay lại giống như một chiếc kìm sắt, nắm chặt cổ tay Thẩm Lâm Xuyên.
Thẩm Lâm Xuyên cảm thấy cổ tay đau âm ỉ: "..."
Làm sao cậu có thể quên, người này là một người đại lực sĩ a, có thể uốn cong ống sắt bằng tay không.
"Tráng sĩ hạ thủ lưu tình...Có chút đau..." Thẩm Lâm Xuyên lại không dám giãy dụa, một bên hồi tưởng lại gần đây hẳn là mình không có chọc giận cô ấy, một bên thấp giọng cầu xin.
Hứa Cẩm Vi gần như bị cậu ấy chọc cười, cô thả lỏng tay ra một chút, đỡ cậu ấy xuống lầu, đồng thời dùng dị năng kiểm tra tình trạng thân thể của cậu ấy. Dị năng hệ thủy rất thuận tiện khi tiếp xúc cơ thể, cô có thể phát hiện tình trạng bên trong thân thể của đối phương thông qua máu của cậu ấy. Quả thực là dễ sử dụng hơn so với tia X quang hay bất cứ thứ gì khác.
Theo dị năng xâm nhập kiểm tra, lông mày của Hứa Cẩm Vi chậm rãi nhăn lại, cô phát hiện ra cơ thể của Thẩm Lâm Xuyên thực sự rất khỏe mạnh, nhưng có một lượng chất đen mờ nhạt trong mạch máu và các cơ quan, theo phán đoán của cô, đó có khả năng là độc tố hay các chất độc hại khác, và chúng đã tích tụ trong cơ thể cậu ấy từ rất lâu rồi...
Có ai đó cố ý làm hại cậu ta phải không? Ai có thể là người đó?
Để có thể xuống tay với Thẩm Lâm Xuyên mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, hung thủ nhất định phải là người thân cận với cậu ta, và rất có thể là người thân ngày đêm sống cùng cậu ta.
Cậu của Thẩm Lâm Xuyên là Trần Hoằng Văn và em họ Trần Lập là những người đầu tiên bị loại. Việc họ làm hại Thẩm Lâm Xuyên là vô nghĩa. Chẳng lẽ là Thẩm Triển Bằng? Nhưng Thẩm Triển Bằng nói thế nào cũng là cha ruột của Thẩm Lâm Xuyên, hơn nữa khi biết Thẩm Lâm Xuyên mắc bệnh tim, ông đã tìm mọi cách đưa cậu ta ra nước ngoài chữa trị, nếu không muốn đứa con trai này, ông ta có thể nhân lúc cậu còn nhỏ liền động thủ. Dù sao thân thể trẻ con rất yếu, nếu có cái gì ngoài ý muốn đều là chuyện rất bình thường.
Ngoại trừ Thẩm Triển Bằng... người duy nhất còn lại chính là mẹ kế của Thẩm Lâm Xuyên, Liễu Thư Vân.
Nhưng điều khiến Hứa Cẩm Vi nghi hoặc là động cơ xuống tay với Thẩm Lâm Xuyên của Liễu Thư Vân là gì? Vì con trai của mình mà bộc phát động cơ, cô có thể lý giải động cơ của đối phương vì con trai mà muốn diệt trừ kẻ ngáng đường, nhưng bây giờ là xã hội pháp trị, nếu như muốn Thẩm Triển Bằng đối với Thẩm Lâm Xuyên ly tâm, chỉ cần thổi gió bên gối, châm ngòi ly gián cũng là đủ rồi, tại sao phải chấp nhận một rủi ro lớn như vậy, nhất định phải đưa Thẩm Lâm Xuyên vào chỗ chết.
Suy cho cùng, dù chức vụ có cao đến mấy, Thẩm Triển Bằng cũng chỉ là một quan chức bình thường, không phải là hoàng đế, cũng không liên quan đến việc thừa kế ngai vàng, phòng ở hay xe đều thuộc quản lý của quốc gia, nhiều nhất chính của cải tiết kiệm phong phú một chút. Hiện tại là thời đại của những cuộc đàn áp nghiêm khắc, chính là tội lưu manh cũng sẽ bị phán tử hình, ăn cắp đều sẽ phải ngồi tù đến chết, tại sao bà ấy vẫn chấp nhận rủi ro lớn để giết người như vậy? Rõ ràng Liễu Thư Vân chỉ cần an phận, mỗi ngày trải qua sẽ không kém, lấy tính cách của Thẩm Lâm Xuyên, chưa chắc muốn tiếp nhận gia sản của Thẩm Triển Bằng, đến lúc đó mấy thứ này không phải là của mẹ con bọn họ sao?
Phải có cái gì đó ở giữa mà cô ấy không biết.
Đang suy nghĩ tiếp theo nên làm gì, cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Thẩm Lâm Xuyên bên tai.
"Chúng ta đến rồi...Cậu có thể buông tay để tôi tự đi..." Tai Thẩm Lâm Xuyên không chỉ đỏ mà cổ cũng đỏ.
Lúc này Hứa Cẩm Vi mới ý thức được bọn họ đã tới phòng khách ở tầng dưới, đã đứng khoảng một lúc, Tôn Triều Dương, Trần Lập còn có Diêm Túc đều đang nhìn hai người bằng ánh mắt rất kỳ quái, trên mặt của Tôn Triều Dương còn mang theo ánh mắt trêu chọc.
Cô nhanh chóng buông tay ra.
"Đừng hiểu lầm, vừa rồi tôi đang nghĩ tới chuyện gì đó, nhất thời quên mất..."
"Chúng ta hiểu, chúng ta hiểu." Tôn Triều Dương mỉm cười nháy mắt với Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi: "..."
Không, mấy người không hiểu! Hãy để tôi giải thích!