Tiết cuối cùng, vì hôm nay giáo viên toán muốn dạy cho hết bài, thời gian hơi có chút kéo dài nên buổi học bị hoãn lại một chút. Hứa Cẩm Vi nghĩ đến Trịnh Bình đang ở một mình trong cửa tiệm, lúc này cô không thể tập trung nghe giảng được nữa, lòng cô sớm đã bay về nhà.
"Tan học." Giáo viên dạy toán vừa tuyên bố tan học xong, Hứa Cẩm Vi nhanh chóng nhét đồ đạc vào ba lô rồi lao ra khỏi phòng học với tốc độ chóng mặt.
Tôn Triều Dương bọn hắn đã sớm tan học từ lâu, đang đợi Thẩm Lâm Xuyên ở cửa lớp, để đến cửa tiệm Hứa Cẩm Vi ăn tối. Khi nhìn thấy Hứa Cẩm Vi lao ra ngoài, Tôn Triêu Dương vốn định chào cô và mời cô đi cùng. Không ngờ, cậu vừa giơ tay lên, chưa kịp nói gì thì đã thấy Hứa Cẩm Vi lao qua mình như một cơn cuồng phong, biến mất ở cuối hành lang trong chớp mắt, thậm chí không thấy bóng lưng của cô.
Tôn Triều Dương: "..."
"Hahaha, thật đáng tiếc cô gái này không tham gia cuộc thi chạy!" Trần Lập không khỏi bật cười.
Thành viên ủy ban hội thể thao Lâm Thạch tình cờ đi tới cửa nghe thấy lời nói của Trần Lập, không khỏi nghiêm túc gật đầu, "Ân, tôi nhất định sẽ mời cô ấy đăng ký tham gia đại hội thể thao lần sau."
Hứa Cẩm Vi không biết mình đã bị chú ý, chỉ một lòng chạy về nhà càng nhanh càng tốt.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng cô vẫn bàng hoàng trước cảnh tượng bận rộn của cửa tiệm nhà mình. Cô nhìn vào cửa tiệm và thấy không gian trong phòng khách đã được di chuyển. Tất cả bàn ghế đã được đặt ở phía bên trái của căn phòng, để trống phía bên phải cho khách hàng mua mang đi xếp hàng. Bằng cách này, cửa hàng có thể chứa nhiều người hơn bên trong mà không ảnh hưởng đến người đi bộ, đi ngang qua bên ngoài.
Trong phòng ăn đã có rất nhiều người ngồi, toàn bộ phòng khách đều chật kín, khách hàng xếp hàng mua đồ ăn mang về. Những người này cơ bản đều là người lớn tuổi, trên tay đều cầm bát hoặc nồi, vừa thấy là biết có chuẩn bị mà đến.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi là con gái của chủ cửa tiệm." Hứa Cẩm Vi đột nhiên trở nên nóng nảy, lo lắng Trịnh Bình một mình không thể tiếp đón nhiều khách hàng như vậy nên cô chen chúc vào trong cửa tiệm.
Khi Hứa Cẩm Vi cuối cùng cũng chen tới phía trước, cô mới phát hiện người phục vụ đồ ăn cho khách chính là bà Vương.
"Bà Vương? Tại sao bà lại ở đây?"
"Haha, Vi Vi về rồi à? Con đến vừa kịp lúc, mẹ con đang ở phía sau, con nhanh đi giúp đỡ." Bà Vương tên đầy đủ là Vương Tuệ Trân, bởi vì lao động cực khổ, trong có vẻ già hơn tuổi thật, kỳ thực bà còn chưa tới 60 tuổi, tinh thần còn rất tốt, tay chân nhanh nhẹn, ở phía trước giúp đỡ không hề hoảng sợ. Bà và Trịnh Bình có quan hệ tốt, khi biết Trịnh Bình chuyển đến nhà mới, bà Vương muốn tới xem thử, không ngờ lại nhìn thấy Trịnh Bình đang bận rộn trong bếp nên đến giúp một tay.
Hứa Cẩm Vi biết nếu không phải bà nội Vương tới giúp đỡ đón khách, chỉ có mình Trịnh Bình sẽ rất bận rộn không kịp mất.
"Cám ơn bà nội!" Hứa Cẩm Vi cảm ơn bà Vương rồi lập tức đi vào phòng bếp phía sau.
Chỉ thấy Trịnh Bình vừa mới cắt đồ ăn xong, đang tranh thủ rửa vài cái chén, mặt bà đầy mồ hôi vì bận rộn, cô nhanh chóng lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Trịnh Bình: "Mẹ, để con rửa chén cho, mẹ tiếp tục cắt đồ ăn đi."
"Được rồi, chuyện này giao cho con." Nhìn thấy con gái trở về, sắc mặt của Trịnh Bình thoải mái hơn rất nhiều, điều này cho thấy hiện tại bà rất ỷ lại vào con gái mình.
Hứa Cẩm Vi đặt cặp sách xuống, đeo chiếc tạp dề treo trên tường vào, xắn tay áo lên và bắt đầu rửa bát đĩa thật nhanh, không mất nhiều thời gian đã dọn dẹp xong căn bếp bừa bộn.
"Mẹ, mẹ còn cần rửa gì nữa không?"
"Con ra ngoài xem còn lại bao nhiêu món ăn."
"Tốt!"
Vì buổi chiều chỉ có hai người Trịnh Bình và bà Vương chuẩn bị đồ ăn, sợ buổi tối mở cửa kinh doanh sẽ bận rộn nên Trịnh Bình chỉ nấu bốn món, một vịt viên cay, cà tím tỏi và tiêu Hàng Châu, thịt ba chỉ nướng với gluten và tiêu xanh. Có rất nhiều khách đến quán ăn vào buổi tối, về cơ bản là gọi thực đơn cố định, vừa tiết kiệm, chắc chắn có thể no bụng với ba món, lại còn có thể uống một chén rau củ và trứng thơm ngon.
Tuy nhiên, nhiều khách hàng vẫn chọn mua mang về, khẩu phần của các món ăn khác nhau trong thực đơn cố định tương đối nhỏ. Mua riêng một món không chỉ rẻ hơn mà còn có thể mang về nhà và chia sẻ cho cả gia đình để thỏa mãn cơn thèm của mình.
Vịt viên cay miếng vừa to vừa đẹp, nếu mua riêng có thể mua với giá 6 hào một miếng, cộng thêm vé thịt 20 lạng, nên tương đối ít người mua, chỉ có những người có điều kiện kinh tế khá mới có thể mua một chút để nếm thử. Mặc dù cà tím với tỏi và hạt tiêu Hàng Châu là món ăn chay nhưng một phần có giá 2 hào, vì vậy hầu hết mọi người đều sẵn sàng chi thêm 1 hào để mua một món ăn kèm. Thịt ba chỉ nướng gluten và thịt heo xé tiêu xanh đều rất ngon cả về hình thức lẫn hương vị, hiện tại gần như đã cháy hàng.
"Mẹ, hai món thịt nhỏ đã bán gần hết rồi, còn rất nhiều món thịt lớn và món chay." Hứa Cẩm Vi nhìn ra bên ngoài, nhanh chóng nói với Trịnh Bình.
"Được rồi, mẹ sẽ lấy món trứng sốt cà chua này ra trước, con lấy thịt lợn trong tủ lạnh ra và cắt thành từng miếng cùng với ớt xanh, lát nữa mẹ sẽ xào."
"Vâng ạ."
Thẩm Lâm Xuyên bọn họ vừa đi vừa trò chuyện rôm rả, khi họ đến nơi, cửa hàng đã bán mẻ rau xào thứ hai.
Sau khi khách ít hơn, Hứa Cẩm Vi vội vàng kêu bà Vương và Trịnh Bình lên lầu nghỉ ngơi, một mình cô có thể ứng phó được.
Tình cờ có một khách hàng ăn xong rồi rời đi, Hứa Cẩm Vi lập tức cầm giẻ lau chạy tới, thu dọn bát đũa rồi lau bàn sạch sẽ.
"Bên này có chỗ ngồi, các cậu có thể ngồi ở đây." Hứa Cẩm Vi bảo bọn họ ngồi xuống.
"Này bà chủ nhỏ, cho tôi bốn suất ăn!" Tôn Triều Dương không khách khí kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười rạng rỡ với Hứa Cẩm Vi.
Hứa Cẩm Vi mỉm cười đáp lại cậu, hiển nhiên khá hài lòng với danh hiệu "bà chủ nhỏ".
"Bà chủ nhỏ, phiền toái cho nhiều cơm một chút, chúng tôi vẫn đang phát triển." Trần Lập ngay lập tức ngồi xuống.
"Không thành vấn đề."
Thẩm Lâm Xuyên là người cuối cùng ngồi xuống, động tác của cậu so với bọn hắn tao nhã hơn, tuy rằng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ bình thường, nhưng tư thế lại không khác gì ngồi trên ghế của một quan lớn, trông đặc biệt cảnh đẹp ý vui. "Tớ hơi khát, cậu có gì uống không?"
"Chỉ có nước lọc, cậu có muốn không?"
"Muốn."
"Chờ một chút, lập tức có ngay." Hứa Cẩm Vi rót nước đun sôi cho bốn người, mỗi người một chén nước, rồi pha một ít nước dị năng vào đó. Nước không chỉ ngon hơn mà còn có một chút ngọt.
Không lâu sau, Hứa Cẩm Vi bưng một cái mâm gỗ khác đi tới, trên bày bốn đĩa lớn, ở giữa là cơm trắng nóng hổi, chung quanh đặt ba đĩa đồ ăn thơm phức. Vì họ xin thêm cơm nên cơm của họ được múc xếp lên cao, trông giống như kim tự tháp.
Thẩm Lâm Xuyên cầm đũa gắp một miếng vịt cay cho vào miệng không nói một lời, vị cay nồng lập tức bùng nổ trên đầu lưỡi, Không thể ăn được đồ cay, khóe mắt cậu lập tức xuất hiện nước mắt. Chưa kịp đợi cậu mở miệng la cay, ngay sau đó mùi vị thơm ngon của thịt vịt trào ra khiến cậu vô thức nhai miếng thịt vịt rất dai nhưng lớp da bên ngoài lại khá giòn. Dần dần, cậu thực sự nếm được một chút vị ngọt.
Giữa bất tri bất giác, cậu đã ăn xong một miếng thịt vịt, trong khi không khỏi hít hà vị cay của đồ ăn, cậu không khỏi dùng đũa gắp miếng thịt vịt thứ hai lên.
Tôn Triều Dương càng thích thịt lợn hơn, sau khi ăn thịt lợn xé với ớt xanh, cậu không thể ngừng ăn. Ớt được dùng ở đây là ớt rau, chỉ có vị cay nhẹ và có vị ngọt hơn. Thịt lợn xé nhỏ càng trở nên ngon hơn sau khi ngấm hương vị thịt, và cuối cùng được ninh trên lửa nhỏ cho đến khi có hương vị thơm ngon lạ thường. Chỉ cần món thịt heo xé xào trộn ớt xanh, cậu đã ăn hơn nửa bát cơm.
Trần Lập không kén chọn đồ ăn, thích ăn mọi thứ. Cậu ăn rau và cơm bằng đũa một cách thích thú.
Diêm Túc ngược lại càng thích món cà tím tỏi và tiêu Hàng Châu. Nó tươi, cay, mềm, nồng, giòn và thơm. Trong số các hương vị đậm đà, mùi tỏi là nổi bật nhất, bao trùm mọi hương vị thơm ngon ùa thẳng lên đỉnh đầu, pháo hoa rực rỡ nổ tung trong đầu.
"Canh của các cậu đây" Một lúc sau, Hứa Cẩm Vi lại mang tới bốn bát canh.
"Cám ơn." Thẩm Lâm Xuyên nhận lấy, nhấp một ngụm, ánh mắt đột nhiên sáng lên. Rõ ràng đây là món canh rất giản dị mà nhà nào cũng làm, nhưng cậu không biết món canh của Hứa Cẩm Vi được làm như thế nào, hương vị đậm đà và ngon hơn cả canh thịt.
Bốn thanh niên đều đã lớn, trước và sau khi ăn đều thêm đồ ăn vào hai ba lần, miệng đầy dầu. Họ phải mất hơn một giờ mới ăn xong bữa ăn này, hầu hết người trong cửa hàng đều đã giải tán, chỉ còn bốn người vẫn đang đắm chìm trong việc ăn uống.
"Ợ, ngon quá." Tôn Triều Dương vuốt bụng, hài lòng thở dài.
"Thoải mái." Trần Lập cũng lộ ra vẻ mặt hài lòng.
"Cô chủ nhỏ, gói cho tôi một phần thịt vịt và một phần cà tím mang đi." Diêm Túc cũng không quên mang một phần về nhà cho người thân.
"Không thành vấn đề."
"Chúng tôi cũng muốn." Những người khác cũng làm theo và chọn món ăn yêu thích của mình để mang đi.
Thẩm Lâm Xuyên đi tới thanh toán, Hứa Cẩm Vi đang lấy cơm hộp cho bọn họ, cậu hỏi: "Cửa hàng của các cậu đã có tên chưa?"
"Ừ, tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó."
"Cậu đã đăng ký chưa?"
"Chưa có."
"Vậy thì cậu phải nhanh tay làm thôi. Các cậu hiện tại không giống trước kia mở quầy hàng. Nếu cậu mở cửa hàng, có thể sẽ có người đến kiểm tra, nếu không có giấy phép thì sẽ rắc rối hơn." Cha của Thẩm Lâm Xuyên dù sao cũng là một quan chức cấp cao của chính phủ. Về vấn đề chính sách, cậu đương nhiên hiểu một chút, chính phủ khuyến khích người dân tự kinh doanh, nhưng đồng thời cũng giám sát chặt chẽ việc này.
Hiện tại, những nhà hàng tư nhân nghiêm túc rất hiếm. Hầu hết đều là nhà hàng quốc doanh, Hứa Cẩm Vi các cô thuê cửa hàng để mở tiệm cơm, điều này khác với việc kinh doanh nhỏ lẻ trước đây, không có gì đảm bảo khi nào cơ quan cấp trên sẽ đi kiểm tra, vì vậy thủ tục cần phải chính thức hơn, chỉ khi có được giấy phép, mới chân chính hợp quy và hợp pháp.
"Được a." Hứa Cẩm Vi thực sự nghe lọt, quyết định đêm đó sẽ cùng Trịnh Bình thương lượng, nhanh chóng làm thủ tục.
"Cậu của tớ có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, tôi sẽ bảo Trần Lập quay lại hỏi giúp cậu một chút."
"Được a, cảm ơn nha. " Hứa Cẩm Vi mỉm cười cảm ơn và đưa hộp cơm cho bọn họ.
Vành tai Thẩm Lâm Xuyên đỏ bừng, thấp giọng nói: "Không có gì."