Thập Niên 80: Con Đường Mỹ Thực

Chương 21: Cáo Trạng




Sau khi Hứa Cẩm Vi bưng hộp đựng cơm bước vào lớp, các bạn cùng lớp đã đặt cơm hộp của cô lập tức tụ tập lại như nòng nọc tìm mẹ, đưa tay ra và hét lên "Đưa tôi, đưa tôi". Đối mặt với đàn con đang chờ được cho ăn này, Hứa Cẩm Vi nhất thời tưởng mình là vịt mẹ.
"Đừng lo lắng, từng người một đến..." Hứa Cẩm Vi bất đắc dĩ, đây không phải là tranh mua, căn bản không cần phải sốt ruột như vậy.
Cô lấy danh sách ra, đưa từng hộp cơm trưa theo tên ghi trên đó, đồng thời đính kèm một tờ giấy nhỏ cho mỗi người có ghi địa chỉ tiệm ăn nhỏ của cô: "Tôi và mẹ tôi có mở một tiệm cơm nhỏ, sẽ mở cửa từ sáng đến tối. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ không bán hộp cơm trưa đến trường nữa. Các bạn có thể đến tiệm cơm và tự mua, giá vẫn như cũ, vẫn là 5 hào cho ba món. Mẹ tôi sẽ làm nhiều món hơn để các bạn có thể lựa chọn khẩu vị yêu thích."
"Khi nào thì tiệm cơm bắt đầu? Tối nay chúng ta đi ăn tối được không?" Lâm Thạch và Phùng Hoa là những người ủng hộ nhất, bọn hắn hoàn toàn bị chinh phục bởi tài nấu nướng của mẹ Hứa Cẩm Vi. Bọn hắn thèm đến mức không nhịn nổi một bữa, lập tức hỏi, những người khác cũng nhìn Hứa Cẩm Vi đầy mong đợi.
"Đêm nay... có lẽ sẽ không được, bởi vì cửa tiệm còn chưa chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn." Hứa Cẩm Vi lắc đầu, không bột đố gột nên hồ *, bọn họ cũng không định mở cửa tối nay, cho nên Trịnh Bình hẳn là không mua quá nhiều nguyên liệu. Nếu tất cả những người hám ăn này đều chạy tới. Buổi sáng ngày mai sẽ không có đồ ăn để bán.
***không bột đố gột nên hồ có nghĩa là: Không có cơ sở vật chất, không có cái cốt lõi để tiến hành công việc thì không thể đạt được kết quả mong muốn.
"Vậy được rồi..." Hai người có chút thất vọng, cất tờ giấy đi, quyết định ngày mai sẽ đến cửa tiệm ăn một bữa thật ngon.
Đúng lúc này, cô chủ nhiệm Chu đột nhiên bước vào lớp, một đám học sinh đột nhiên im lặng, thận trọng bước về chỗ ngồi.
Ánh mắt cô Chu đảo một vòng khắp lớp, hướng về phía giữa đám người: "Hứa Cẩm Vi, theo tôi đến văn phòng một chút."
"Vâng, thưa cô." Hứa Cẩm Vi đặt cây bút trong tay xuống, đứng dậy.
Khi cô đang định xin lỗi các học sinh khác đang xếp hàng và mời họ tan học sau đó lại đến, Thẩm Lâm Xuyên vốn đang nằm trên bàn nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên nói: "Cứ đi đi, tôi giúp cậu phân phát."
Hứa Cẩm Vi theo bản năng liếc nhìn về phía cô Chu, cô Chu vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng không nói gì, dường như tán thành hành vi của Thẩm Lâm Xuyên.
Hứa Cẩm Vi không thể không ở trong lòng cảm thán một tiếng mặt mũi của Thẩm Lâm Xuyên thật lớn.
"Cảm ơn." Sau khi đưa mấy hộp cơm còn lại và danh sách cho Thẩm Lâm Xuyên, Hứa Cẩm Vi đi theo cô Chu đến văn phòng của cô.
Sau khi vào văn phòng, cô Chu cẩn thận đóng cửa lại, sau đó chỉ vào chiếc ghế trống đối diện nói: "Ngồi đi."
Mặc dù cô Chu trông có vẻ nghiêm túc, cứng nhắc và cực kỳ nghiêm khắc khi giảng dạy nhưng thực tế Hứa Cẩm Vi vẫn có ấn tượng tốt với cô. Mặc dù lúc này cô Chu đã gọi cô đến văn phòng, nhìn như đang có chuyện muốn nói với cô, nhưng Hứa Cẩm Vi lại không hề cảm thấy có ác ý gì từ cô.
Hứa Cẩm Vi bình tĩnh ngồi xuống, giống như một đứa trẻ ngoan, điều này làm cho cô Chu sắc mặt có chút dịu dàng.
"Hứa Cẩm Vi, cô đại khái đều biết hoàn cảnh gia đình của em, tôi có thể hiểu được mong muốn giúp đỡ bố mẹ kiếm tiền của em, nhưng trách nhiệm chính của học sinh là học tập. Trường học là nơi để các em học tập chứ không phải để buôn bán kiếm tiền, như vậy sẽ ảnh hưởng đến các học sinh khác." Cô Chu cố gắng giải thích với Hứa Cẩm Vi bằng giọng điệu bình tĩnh.
"Cô ơi, có phải có học sinh nào đến phản ánh tình hình phải không?" Hứa Cẩm Vi nhận thấy có điều gì đó từ lời nói của cô Chu, đoán chừng có một số học sinh phàn nàn với cô Chu với lý do cô bán hộp cơm gây ảnh hưởng đến các học sinh khác, cô thực sự cảm thấy nếu hành vi này không phù hợp, cô Chu đã ngăn cô lại từ sớm thay vì đợi đến khi bán được gần hai tuần mới đến nói chuyện với cô.
Cô Chu không ngạc nhiên khi cô đoán được, vì vậy nói tiếp: "Có một bạn cùng lớp đã báo cáo chuyện này với tôi, không chỉ lớp chúng ta mà cả các lớp khác cũng nói như vậy."
Hứa Cẩm Vi: "..."
Được rồi, có nhiều hơn một người không thích cô.
Ngoại trừ Từ Giai Ny, cô không đưa ra bất kỳ giả định nào về những người tố cáo bên ngoài lớp, cô cũng có một số suy đoán về những người trong lớp. Suy cho cùng, những người có vấn đề với cô, kỳ thực tới tới lui lui chỉ có mấy người kia thôi.
Chỉ là trước đó cô cảm thấy là trò đùa của bọn trẻ ấu trĩ, cô cũng lười tranh cãi với chúng. Không ngờ chúng lại vì thế mà trở nên kiêu ngạo, tuy điều này không ảnh hưởng gì đến cô, nhưng cứ luôn dưới mí mắt cô nhảy lung tung thì thật khó chịu.
Hứa Cẩm Vi trong lòng có chút so đo, sau đó nở một nụ cười dễ thương với cô Chu.
"Cô ơi, em hiểu ý cô rồi. Em hứa từ ngày mai sẽ không bán hộp cơm trưa ở trường nữa." Cô hứa rất nghiêm túc.
Từ ngày mai trở đi, cô chính là chỉ bán ở ngoài trường thôi.
Nhìn Hứa Cẩm Vi ngoan ngoãn như vậy, cô Chu không khỏi gật đầu: "Được rồi, năm thứ ba cấp hai là thời điểm rất mấu chốt, cô hy vọng em có thể tập trung nhiều hơn vào việc học. Tôi xem biểu hiện của em trong lớp học gần đây rất tốt, bài tập về nhà cũng làm rất nghiêm túc, kỳ thi tháng tới chắc chắn sẽ có tiến bộ tốt."
Trên thực tế, cô ấy cũng đang quan sát Hứa Cẩm Vi trong khoảng thời gian này và nhận thấy em ấy bắt đầu chăm chú lắng nghe trong lớp, hoàn thành bài tập về nhà một cách nghiêm túc và tính cách của em ấy có vẻ vui vẻ hơn. Đây đều là những biểu hiện tốt, nên cô Chu hy vọng em ấy có thể tiếp tục phát huy.
Hứa Cẩm Vi mỉm cười hứa hẹn: "Cảm ơn cô. Em nhất định sẽ chăm chỉ để đạt điểm cao."
Cô không nói điều này với giáo viên cho có lệ. Cô chắc chắn rằng mình sẽ đạt được kết quả tốt trong kỳ thi tháng tới.
"Được rồi, em về lớp đi." Mục đích nói chuyện đã đạt được, thái độ của Hứa Cẩm Vi cũng rất thành thật, cô Chu rất vừa lòng mà cho phép cô trở lại lớp.
Khi Hứa Cẩm Vi quay trở lại lớp học, cô nhanh chóng dùng mắt quét qua lớp học một vòng, quả nhiên bắt gặp một ánh mắt lén lút ác ý. Đó chính là Thái Hân, người đã bị giáo viên phạt nhẹ vì trốn tránh nhiệm vụ trực nhật.
Thái Hân vốn tưởng rằng Hứa Cẩm Vi sẽ bị giáo viên hung hăng mắng một trận, quay về khóc lóc, nhưng không ngờ khi bắt gặp ánh mắt cậu, cô lại bình tĩnh mỉm cười với cậu.
Thái Hân đáp lại ánh mắt của cô và cúi đầu xuống.
Hứa Cẩm Vi trong lòng cười lạnh, cô đương nhiên sẽ không chú ý tới loại chuyện nhỏ nhặt trốn nhiệm vụ trực nhật này, hơn nữa không có người cản đường, cô dùng siêu dị năng đi dọn dẹp sẽ dễ dàng hơn, cho nên cô cũng không tính toán, tranh cãi với cậu ta. Kết quả, Thái Hân thực sự xem cô là một quả hồng mềm?
Cô liếc nhìn về phía sân thể dục và nghĩ đến lớp thể dục buổi chiều, đây là cơ hội tốt để dạy Thái Hân này đạo lý làm người.
Khi Hứa Cẩm Vi quay lại chỗ ngồi, cô phát hiện tất cả danh sách trên bàn đã được kiểm tra, phần của cô được đặt vào trong hộc bàn, và tất cả các hộp cơm trưa khác đã được phân phát. Cô quay đầu nhìn về phía Thẩm Lâm Xuyên thì thấy cậu lại đang nằm ngủ.
Hứa Cẩm Vi không khỏi mỉm cười, thanh niên tuấn tú này khá là tốt bụng.
Trong bữa trưa, tin tức nhà Hứa Cẩm Vi mở tiệm cơm nhanh chóng lan truyền. Nhiều người đã tìm đến Hứa Cẩm Vi để hỏi địa chỉ tiệm cơm, bởi vì hộp cơm trưa ở chỗ cô có hạn nên nhiều người không thể ăn được. Hộp cơm ngon chỉ được ăn một hai lần của người khác, sau đó họ càng ngày càng thèm. Bây giờ thì tốt rồi, họ có thể đến tiệm cơm để ăn bao nhiêu tùy thích.
Tất nhiên Lục Lâm Lâm và Từ Giai Ny cũng đã nghe được tin tức này.
"Các bạn có biết không? Mẹ của Vi Vi đã mở một tiệm cơm nhỏ trên đường Nhân Dân. Không phải chúng ta đã hẹn nhau đi mua sắm vào cuối tuần này sao? Tại sao chúng ta không đến đó ăn vào buổi trưa nhỉ?" Lục Lâm Lâm rất thích Trịnh Bình dì cả biết làm đồ ăn ngon này, cô bé còn không biết việc Trịnh Bình đã ly hôn với Hứa Quân, cô bé chỉ mừng cho bọn họ từ tận đáy lòng vì dì cả của cô bé đã mở tiệm cơm và cô bé muốn dẫn bạn bè đến ủng hộ dì cả của mình.
"Được!" Khương Lệ cũng rất cao hứng, nếu như cô cùng Lục Lâm Lâm đi ra ngoài ăn cơm, bình thường nếu không quá đắt, Lục Lâm Lâm sẽ trả tiền, cô cũng có thể ăn một bữa no.
Chỉ có Từ Giai Ny nghe vậy là đầy ghen tị, cô nói với giọng chanh chua: "Giá thuê các cửa hàng trên đường Nhân dân không hề rẻ phải không? Họ không sợ mất tiền à!"
Ngày xưa Hứa Cẩm Vi cái gì cũng thua kém cô, không đẹp bằng cô, nhà lại nghèo hơn cô, điều này khiến cô có cảm giác ưu việt. Nhưng cô không ngờ cô ấy thực sự kiếm được rất nhiều tiền từ những hộp cơm đó, điều này khiến cô vô cùng ghen tị. Bây giờ cô ấy còn mở một tiệm cơm làm sao có thể không ghen tị được?
"Giai Ny!" Khương Lệ nhanh chóng kéo Từ Giai Ny một chút. Hứa Cẩm Vi đang ngồi ở bàn đối diện, giọng nói của cô ta vừa rồi không cố ý hạ xuống, có lẽ những người khác có thể nghe thấy. Đối với người vừa mới khai trương cửa tiệm, liền nói mất tiền gì gì đó không phải là đang nguyền rủa người ta sao?
"Hẳn là sẽ không mất tiền, tay nghề của dì cả rất tốt, làm ăn sẽ không tệ." Lục Lâm Lâm đầu óc đơn giản, không nghe thấy Từ Giai Ny trong lời nói có ý mỉa mai cùng nguyền rủa, chỉ cho rằng cô ta đang hỏi thăm và quan tâm nên chỉ mỉm cười giải thích.
Lục Lâm Lâm đã nói như vậy, Từ Giai Ny đương nhiên sẽ không cãi lại cô ấy nữa, chỉ cười ngượng ngùng, cúi đầu tiếp tục ăn.
Mà Hứa Cẩm Vi đúng như Khương Lệ nghĩ, sau khi nghe những lời của Từ Giai Ny, cô thực sự phiền và khó chịu cái nữ sinh này. Tâm tư nhỏ mọn và xấu tính. Chính mình cùng cô ta không cừu không oán, nhất định phải nhắm vào cô ở khắp mọi nơi, thật sự là ảnh hưởng tâm tình của người khác, lần này tìm cô giáo cáo trạng, 8, 9 phần cũng có cô ấy một phần.
Đáng tiếc cô ta là con gái, Hứa Cẩm Vi bình thường không muốn đánh con gái, nếu không liền đánh bọn họ một trận là thành thật ngay.
Hứa Cẩm Vi lười nói chuyện với đối phương, cúi đầu tiếp tục thưởng thức bữa trưa ngon lành của mình.
Cô cầm chiếc đũa gắp miếng thịt lợn tẩm vị cá vụn vào miệng, sau đó nheo mắt vui vẻ. Thịt lợn tẩm vị cá xé được xào cùng thịt nạc băm nhỏ, ớt xanh thái sợi và măng thái sợi, khi nhai giòn và mềm. Nước sốt vị cá làm từ đậu, giấm hương và muối có vị chua ngọt và một chút cay, chỉ cần ngửi thôi là đã chảy nước miếng, ăn rất hợp với cơm. Những lát thịt lợn xào nấm được xào trong dầu nóng, thêm các gia vị như muối, nước tương rồi xào cho đến khi có mùi thơm. Nước sốt đậm đà, những lát thịt có độ béo và nạc đều nhau, ăn với nấm mềm mịn, đó thực sự là niềm vui tột cùng.
Nhưng thực tế, món cô thích nhất là món chay xào các loại rau củ xé nhỏ, trong đó có giá đỗ, nấm mèo bào sợi, cà rốt bào sợi, nấm bào sợi và đậu phụ bào sợi xào trên lửa nhỏ. Không chỉ có màu sắc đẹp mắt mà còn rất ngon, hương vị rất đậm đà, mịn màng, sảng khoái, giòn, thơm và mềm mại, một ít dầu mè và giấm được thêm vào là bước hoàn thiện cuối cùng. Vị ngọt dịu, hơi chua làm say lòng người.
Bất tri bất giác, cô ăn sạch sẽ hộp cơm, Hứa Cẩm Vi liếm môi chưa đã thèm: không bằng trở về bàn bạc với mẹ một chút, từ ngày mai cho cô ăn gấp đôi hộp cơm? Dù sao thân thể cũng đang lớn nên ăn nhiều là bình thường phải không?
Tiết đầu tiên vào buổi chiều là tiết thể dục. Sau những vòng chạy thường lệ là thời gian hoạt động tự do, lần này có thành viên ủy ban thể thao Lâm Thạch ở đây, không cần bắt người khác đi lấy dụng cụ.
Về cơ bản, các cô gái đi chơi các trò chơi như đá cầu và nhảy dây cao su. Hứa Cẩm Vi không có hứng thú, sự chú ý của cô luôn tập trung vào Thái Hân. Thái Hân lớn lên gầy, thoạt nhìn không phải là cậu bé yêu thích thể thao. Khi những cậu bé khác đi chơi bóng, cậu ta sẽ tìm một chỗ râm mát để nằm nghỉ, hoặc cậu ta sẽ trốn vào một góc và chơi bài poker với một vài học sinh kém, thành tích chẳng ra làm sao trong lớp ngồi ở hàng ghế sau.
Nhưng hôm nay thì khác, Thái Hân không chơi bài với các bạn nam, thay vào đó cậu ta đi đến rìa sân chơi và tìm một góc ngồi xuống. Sau đó cậu ta nhìn quanh sân chơi, khi nhìn thấy Hứa Cẩm Vi đang đi về phía mình, đôi mắt cậu đột nhiên nheo lại.
" Hứa Cẩm Vi, mày tới đây làm gì? Là tới tìm tao sao?" Thái Hân cười lạnh nói.
Hứa Cẩm Vi gật đầu.
"Ha ha, mày đoán là tao tố cáo? Muốn tới tìm tao để giải thích phải không?"
Thái Hân nói lời này, ánh mắt vẫn đang nhìn chung quanh, sau khi phát hiện bên cạnh không có người, trong giọng điệu không khỏi có chút ác ý. Nơi họ đang ở là một góc của sân chơi, không có ai ở đó, lại có một nhà kho chặn lại. Nếu họ làm gì đó ở đây thì họ sẽ không phải lo lắng về việc bị nhìn thấy.
Kể từ lần trước bị Hứa Cẩm Vi làm hại chịu phạt một tuần trực nhật, cậu ta vẫn luôn ghi hận trong lòng, thấy việc kinh doanh hộp cơm trưa của cô ngày càng thịnh vượng và quan hệ của cô trong lớp cũng được cải thiện, cậu ta đã đến gặp giáo viên tố cáo. Cậu ta nói cô luôn bán hộp cơm trưa trong lớp và điều đó ảnh hưởng đến việc học của cậu ta. Đúng như dự đoán, hôm nay cô đã bị cô giáo gọi đến để nói chuyện. Cậu ta không nghĩ mình đã làm gì sai. Nhiệm vụ chính của học sinh ở trường là học tập, việc bán hộp cơm ở trường là lỗi của cô.
Cậu không ngạc nhiên khi Hứa Cẩm Vi đoán chính cậu là người tố cáo, hầu hết mọi người trong lớp không còn ghét cô như trước nữa, nhưng cậu không ngờ Hứa Cẩm Vi lại có đủ can đảm để đến gặp mình và yêu cầu một lời giải thích. Nhìn Hứa Cẩm Vi mũm mĩm lại "rất dễ bắt nạt", đúng lúc và đúng chỗ, Thái Hân cảm thấy nếu không làm gì đó, cậu sẽ tiếc nuối cơ hội mà ông trời đã tạo ra cho mình.
Bản thân Thái Hân cũng giống như Hứa Cẩm Vi, cũng bị tẩy chay trong lớp vì tính cách thu mình và thân hình gầy gò. Cậu cũng là mục tiêu bắt nạt của những học sinh hư. Cha cậu thích uống rượu và thường đánh mẹ cậu khi ông say, và kết quả là cậu cũng bị đánh. Ấn tượng của cậu về gia đình, chỉ có những cú đấm, đá và la hét không ngừng nghỉ. Cậu ta không thể đánh lại người khác, cũng không dám đánh trả. Cậu ta không có nơi nào để trút giận, vì vậy cậu ta thích âm thầm hành hạ những con vật đi lạc, nghe tiếng kêu của những con vật nhỏ đó, cậu ta sẽ sinh ra một cảm giác hài lòng bệnh hoạn.
***móa vừa edit vừa chửi, tâm lý biến thái từ nhỏ. Bạo lực gia đình sẽ ảnh hưởng đến xã hội mà.
Bắt nạt Hứa Cẩm Vi tất nhiên cũng là nguồn thỏa mãn lớn cho cậu ta.
Tất cả đều bị bắt nạt, nhưng Hứa Cẩm Vi lại xấu xí, mập mạp và bị xếp cuối lớp, thậm chí còn kém hơn cậu! Mỗi lần có người mắng Hứa Cẩm Vi, cậu cũng sẽ mắng cô, nhưng Hứa Cẩm Vi không bao giờ dám đáp lại, điều này càng khiến cậu càng muốn chà đạp Hứa Cẩm Vi, như thể bằng cách này cậu có thể gia nhập phe bạo hành và tăng gấp đôi giá trị của mình.
Mới đêm qua cậu lại bị cha đánh, đang kìm nén tức giận, Hứa Cẩm Vi hiện tại đưa lên tới cửa, không phải là một cái bao đấm hoàn mỹ sao?
Mặc dù Hứa Cẩm Vi béo và trông rất khỏe mạnh nhưng Thái Hân đã là bạn cùng lớp của cô được ba năm, và tất nhiên cậu biết cô béo chỉ là giả, thân thể không tốt như vậy, kỳ thực căn bản là không có nhiều khí lực. Dù sao cậu cũng là con trai, khí lực cũng lớn hơn con gái, đánh Hứa Cẩm Vi một chút cũng không thành vấn đề. Cậu đã nghĩ đến, một hồi, cậu dùng nắm đấm đấm vào bụng cô, dù sao thì sẽ không làm cô bị thương ở mặt và không có ai sẽ nhận ra. Cô ấy yếu như vậy, dù có bị đánh cũng không dám nói với giáo viên. Quả thực là một bao đấm hoàn hảo.
Tưởng tượng Hứa Cẩm Vi sẽ bị đánh vừa khóc lóc cầu xin sự thương xót, cơ thể Thái Hân không khỏi run lên nhè nhẹ vì hưng phấn.
**biến thái cần tiêu diệt sớm
Không còn là chim sẻ và chó mèo hoang nữa, lần này là một người! Sắp ở trước mặt cậu kêu la thảm thiết! Cậu ta cũng có thể đánh người khác như cha mình!
Cậu ta cười toe toét và siết chặt nắm đấm, "Hãy nhớ kỹ, đây là chính mày tự tìm -"
Lời còn chưa kịp nói hết, cậu ta đã lao tới và vung nắm đấm thẳng vào bụng Hứa Cẩm Vi, không cho cô cơ hội phản ứng, khoảnh khắc cậu ta tung nắm đấm ra, cậu ta phấn khích đến mức mặt đỏ bừng. Cậu ta nhìn chằm chằm vào mục tiêu trong tầm mắt, sau đó ngước mắt lên, liên tục giơ lên, rồi lại giơ lên——
Hứa Cẩm Vi dễ dàng tránh được nắm đấm của cậu bằng cách xoay người sang một bên, sau đó duỗi tay phải bóp cổ cậu với một chút lực, cô đã thực sự nhấc cậu lên!
Đối mặt với ánh mắt bối rối và sợ hãi của Thái Hân, Hứa Cẩm Vi không khỏi cong môi lặp lại lời cậu vừa nói: "Nhớ kỹ cho tôi, đây là chính cậu tự tìm."
Thái Hân trợn tròn mắt kinh hãi, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào. Bàn tay của Hứa Cẩm Vi giống như một chiếc kìm sắt, siết chặt cổ cậu, cậu dùng lực giãy dụa, căn bản không có lay động được bàn tay đang nắm cổ của cậu.
Cảm giác ngột ngạt gần như đã đánh bại Thái Hân, cậu chỉ có thể dùng hai tay vô ích nắm lấy cánh tay của Hứa Cẩm Vi, trợn mắt phát ra tiếng "hô hô" khàn khàn, sau đó hai chân run rẩy, từ trong ống quần tí ta tí tách nước tiểu màu vàng chảy xuống.
Hứa Cẩm Vi: "..."
Cô chán ghét ném cậu ta xuống đất, lúc Thái Hân ôm cổ ho khan, cô cau mày lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi ngoại trừ trong lớp học, nếu không tôi sợ là không thể nhịn được sẽ đánh cậu." Hứa Cẩm Vi hơi nhếch môi, cười lạnh lùng hỏi: "Nghe rõ không?"
Thái Hân không thể trả lời được gì cả, cậu chỉ liều mạng gật đầu vì hoảng sợ, giống như một con chim cút sợ hãi.
Hứa Cẩm Vi hài lòng vỗ tay, quay người chuẩn bị rời đi, kết quả lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Lâm Xuyên đang trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác đứng ở bức tường cách đó không xa.
Hứa Cẩm Vi: "..."
Có radar nào được cài đặt trên người này không? Tại sao cậu ta luôn có thể phát hiện chính xác cảnh cô đánh người?