Sau đó, bà lão kia mỗi lúc đi ngủ sẽ dọn băng ghế ngồi ở cửa phòng hai người bọn họ, chăm chú nghe tiếng động ở bên trong, có một chút tiếng động thì sẽ chửi ầm lên, nghĩ ra cái gì dơ bẩn là liền mắng cái đó.
Đại khái Trần Viễn không chịu nỗi mẹ của hắn ta, ngày thứ ba đã dọn đến phòng kế bên mẹ hắn ta mà ngủ.
Cô lúc ấy thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ may mắn là có mẹ hắn ta thương con trai mình, không nhìn nổi con trai mình làm chuyện xấu với con gái, khiến Trần Viễn thỏa hiệp, làm cho cô trốn khỏi vũ nhục.
Sau lại có hôm, buổi tối Trần Viễn uống nhiều quá không ngủ được, vì say quá độ mà nói mê sảng, chửi ầm cô vợ trước, cô mới biết được chuyện đằng sau.
Vợ trước của Trần Viễn tên là Ninh Phương, lúc mười mấy tuổi đã gả cho hắn ta, sinh hai đứa con, ba năm trước đây có mang đứa con thứ ba.
Tính tình Trần Viễn táo bạo, đánh lên người Ninh Phương mang thai, một tay đẩy ngã người lên trên mặt đất, bụng đụng phải đầu giường đất, con sinh non không sống nổi, Ninh Phương mất quá nhiều máu cũng không cứu được.
Trong nhà Ninh Phương có nhiều anh trai, những người đó giống như điên rồi tìm Trần Viễn gây phiền phức, công an đến tìm vô số lần, lại đều bị Trần Viễn một mực chắc chắn hắn ta không đánh người, là do Ninh Phương tự mình không cẩn thận bụng bị đụng phải, người nhà họ Trần bao gồm hàng xóm đều có thể làm chứng cho hắn ta.
Câu chuyện không giải quyết được gì, Trần Viễn và hai đứa con tiếp tục sống qua ngày.
Nhà họ Ninh không nuốt được cục tức này, tìm người đánh Trần Viễn một trận, không đánh chết hắn ta, chỉ phế đi bộ phận kia của hắn.
Có lẽ cũng là cố ý, vợ hắn ta vì sinh con cho hắn ta mà chết, bọn họ liền phải khiến cho Trần Viễn mãi mãi không có con nữa.
Việc này cực kì mất mặt, Trần Viễn vẫn luôn không dám nói ra ngoài, nhẫn nhục chịu đựng điều cay đắng.
Chỉ có lúc uống say mới nhịn không được tứuc giận mắng ông trời không công bằng, khiến cho hắn ta không còn là đàn ông.
Hắn ta không được, có lẽ là sợ cô biết, cho nên không dám ngủ cùng cô.
Hơn nữa vì không thể ngủ cùng vì thế nảy sinh hận thù với cô, không ngừng đánh chửi cô để an ủi tâm hồn mình.
Phó Lê nghĩ vậy, hốc mắt không nhịn được mà phiếm hồng, “phi” một tiếng đối với Trần Viễn.
Cô mắng không được những lời khó nghe, đành phải hồng con mắt mà trừng Trần Viễn, trong lòng lại nghĩ vừa rồi có phải đã xuống tay quá nhẹ hay không, hay là lại đánh thêm một trận nữa?.