Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 96: Chương 96





Ở nhà họ Hạ làm phiền mấy ngày, bây giờ thi xong Cố Uyển muốn cảm tạ Hạ Mẫn và mẹ cô ấy là Tần Nhã Lan.

Đúng lúc Tần Nhã Lan trực ca đêm đã mấy hôm, hôm nay được nghỉ ở nhà, đám người Cố Uyển liền ở cửa hàng bách hóa mua khá nhiều quà mang về nhà họ Hạ.
Hạ Mẫn đã nói cô đừng khách sáo như vậy, nhưng Cố Uyển cảm thấy đây là phép xã giao nên có.

Hơn nữa lúc Hạ Mẫn đến nơi đóng quân không phải cũng thường xuyên mang quà đến sao.
Lúc về đến nhà họ Hạ thì Tần Nhã Lan đang xem TV.

Cố Uyển và Lâm Xuân Hoa ở đây ba đêm, đây là lần đầu tiên họ gặp Tần Nhã Lan.
Tần Nhã Lan rất vui vì con gái quen được bạn học là nữ trong lớp.

Từ nhỏ đến lớn cô ấy đều theo đám Phương Ngạn, chẳng có bạn nữ nào chơi cùng.

Hơn nữa, chị và anh rể của bà ấy lại có ấn tượng tốt với gia đình Tần Chí Quân, vì thế bà ấy đặc biệt nhiệt tình hơn với mẹ chồng nàng dâu hai người.

Lâm Xuân Hoa hơn Tần Nhã Lan khoảng mười tuổi.

Tuy xuất thân nông thôn nhưng cử chỉ lời nói rất lịch sự.

Bà ấy cảm ơn Tần Nhã Lan đã chăm sóc mấy ngày qua, lại mời bà ấy khi nào có thời gian thì đến nhà chơi.

Sau khi thu dọn hành lý của hai mẹ con thì chuẩn bị đi về.
Hạ Mẫn giúp người là giúp tới cùng, cô ấy đích thân tiễn mọi người về tận nhà.
Ở bên ngoài mấy ngày, tuy rằng nhà họ Hạ sang trọng hơn nhà họ rất nhiều, nhưng làm khách ở nhà người khác dù sao cũng không tự do thoải mái bằng ở nhà mình.
Người đầu tiên thấy họ trở về nhà là Tống Tử San sống ở bên cạnh.

Chuyện Cố Uyển muốn thi đại học cô ta cũng có nghe nói.

Nghe xong thì chỉ cười nhạt một tiếng.

Tưởng rằng Đại học dễ thi lắm sao? Năm ngoái cả nước có 3,330,000 thí sinh, cuối cùng chỉ có 280,000 người trúng tuyển.

Tỉ lệ đỗ còn chưa đến mười phần trăm.

Cô ta thật sự không dám tưởng tượng một đứa con gái quê chỉ mới lên đây học một năm cũng dám tham dự kỳ thi này.

Tần Chí Quân và bà mẹ kia của anh ấy còn đặc biệt đi theo hầu hạ, đợi đến tháng tám có kết quả cô ta sẽ có màn kịch hay để xem.
Cố Uyển chẳng hề hay biết về những suy nghĩ đen tối của cô ta.

Sau khi thi đại học xong, không chỉ có cô thoải mái mà Lâm Xuân Hoa cũng thư thái cả người.

Nhưng thả lỏng rồi mới cảm thấy thấm mệt, vì vậy cả nhà về đến nhà ăn tối đơn giản xong thì tất cả đều về phòng nghỉ ngơi.

Ngủ một giấc đến sáng để dưỡng lại tinh thần, Lâm Xuân Hoa lại bắt đầu bận rộn bồi dưỡng cơ thể cho Cố Uyển.

Ra ngoài mấy ngày, gà vịt và vườn rau đều nhờ Uông Thu Mai chăm sóc.

Sau hôm trở về, bà ấy liền đến nhà cảm ơn.
Mười mấy con gà bà ấy nuôi đều đã lớn.

Vì vậy Lâm Xuân Hoa ra chuồng gà xách một con về hầm canh cho Cố Uyển uống.

Chợ Môn Đầu Câu bên kia bà mỗi ngày cũng đều chạy đến mua cá, thịt, trứng không ngớt, nhìn thấy mùi thịt thoang thoảng trên bầu trời khu nhà tập thể đều biết là bà cụ nhà họ Tần làm đồ ăn ngon cho con dâu.

Đến tháng tám, Cố Uyển được nuôi đến đầy đặn, đặc biệt là phần bụng, lúc này đã thấy rõ là đang mang thai.
Ngày hai tháng tám, Chu Trường An từ phòng bảo vệ đến khu nhà tập thể để gửi cho Cố Uyển một phong thư.

Từ cuối tháng bảy Cố Uyển đã luôn chờ đợi thông báo này.

Lúc trước vẫn khá bình tĩnh, nhưng bây giờ cầm thư trong tay cô lại có chút khẩn trương.

Sau khi cảm ơn Chu Trường An, cô lại nhờ cậu nếu có thư của cô thì gửi đến nhanh một chút.

Chu Trường An cưới đồng ý rồi trở về trực ban.

Lâm Xuân Hoa từng hỏi Cố Uyển làm thế nào để biết thi đỗ hay không.

Cô nói sẽ có bảng điểm gửi đến đây.

Lúc này bà ấy nhìn lá thư trên tay cô mà kích động vô cùng, bỏ áo len đang đan xuống mà muốn đến cùng đọc.
Cố Uyển xé phong bì, cô nhìn ngay đến cột tổng điểm, 589 điểm.

Lâm Xuân Hoa không biết chữ, ở bên cạnh sốt ruột hỏi Cố Uyển: “Thế nào rồi con?”
Cố Uyển lập tức cười tươi như hoa.

Tổng điểm của cả khoa Văn năm nay chỉ có 600 điểm, như vậy xem như cô đã đỗ rồi.
“Thi đỗ rồi ạ, 589 điểm.

Năm nay tổng điểm khoa Văn là 600 điểm.

Thành tích của con chắc chắn là đỗ rồi.

Chúng ta chỉ cần chờ thông báo trúng tuyển nữa là được.”
Lâm Xuân Hoa nghe xong thiếu chút nữa là nhảy cẫng lên.


Nhà họ Tần của bà ấy có sinh viên đại học rồi.

Bà ấy đứng lên xoay hai vòng, nói: “Mẹ đi nói với Chí Quân.”
Cố Uyển vội vàng kéo bà ấy lại: “Mẹ, đừng vội, đợi Tần đại ca về rồi nói với anh ấy cũng được.

Mình khoan hãy nói chuyện này ra, đợi con nhận được thông báo trúng tuyển rồi nói cũng chưa muộn.”
Buổi chiều Tần Chí Quân trở về, Lâm Xuân Hoa đưa bảng điểm của Cố Uyển cho anh xem, nâng niu như báu vật.

Tần Chí Quân nhìn đến tổng điểm thi là 589, lại khen Cố Uyển một tràng.

Chờ đến buổi tối trở về phòng, hai vợ chồng nằm trên giường, lúc này không có Lâm Xuân Hoa nên Tần Chí Quân to gan ôm hôn Cố Uyển một cái: “Vợ anh thật là giỏi.

Hóa ra anh cưới được một đại tài nữ.

Lúc chiều anh đã muốn hôn em lắm rồi."
Đại tài nữ cơ à, Cố Uyển được anh khen đến đỏ cả mặt.

Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra nói: “Anh đừng có hôn, chút nữa em lại không giúp được anh đâu.”
Nguồn cơn của câu nói này đó là mỗi ngày Tần Chí Quân ngủ cùng Cố Uyển, một chút ý tứ đều không có.

Đôi khi lý trí anh biết rõ là không được nhưng không có nghĩa là anh sẽ quản được thân thể mình, thỉnh thoảng ôm vợ thân mật một chút liền sẽ sinh ra phản ứng, đến cuối cùng anh tự mình khó chịu, cũng là tay Cố Uyển phải chịu tội chung.
Cô không nói thì thôi, vừa nói ra, Tần Chí Quân không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt anh tối sầm lại, thấp giọng hỏi Cố Uyển: "Không phải nói qua ba tháng là được rồi sao?”
Cố Uyển bị anh dọa cho giật mình, lắc đầu nguầy nguậy.

Với kích cỡ và độ dài của anh, dù là mấy tháng cũng không dám cho anh làm càn.
“Vợ ơi, anh rất nhớ em."
“Đã bốn tháng rồi, được mà, anh sẽ nhẹ nhàng thôi...”
Anh tắt đèn, cựa quậy không ngừng.

Tâm đã động thì không cách nào áp chế được nữa.

Cố Uyển thật muốn tự cắn lưỡi của mình, đang yên đang lành cô nhắc đến làm gì.
Bởi vì Lâm Xuân Hoa cũng ở nhà, cô muốn vùng vẫy cũng không dám làm ồn.

Tuy rằng giữa hai phòng là phòng khách, nhưng Cố Uyển vẫn căng thẳng vô cùng.

Tần Chí Quân cũng không làm bừa, anh khơi lửa khắp người Cố Uyển.

Chỉ một đôi bàn tay đã khiến Cố Uyển không trụ nổi, cuối cùng đầu óc trở nên mơ màng mà thuận theo ý anh.


Anh thật sự rất cẩn thận, dù rất muốn nhưng vẫn cẩn thận khống chế bản thân, không dám đè nặng cô, cũng không dám vào quá sâu, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức.
Giao lưu kiểu này còn khổ hơn là chay tịnh.

Cố Uyển cũng cắn môi nức nở, khó chịu quá.
Thể chất cô đặc biệt, vào lúc này đột nhiên chủ động hút Tần Chí Quân vào trong khiến anh r3n rỉ hít hà.

Anh sợ làm ảnh hưởng đến con muốn rút ra lại bị cô siết chặt.
Vợ mình tuyệt thế này, Tần Chí Quân yêu cô đến chết mất thôi.

Chút lý trí còn sót lại của anh đều dùng để khống chế cử động của bản thân, không được nhúc nhích, nếu không như vậy, đã là một trận kịch liệt rồi.

Cố Uyển xấu hổ chết đi được, vừa rồi còn không cho Tần Chí Quân làm loạn, bây giờ bản thân mình lại như vậy.

Nhưng cô không thể khống chế cơ thể mình, cũng may sau khi kết thúc, cô cũng không thấy trên người có chỗ nào bất ổn.
Tần Chí Quân lặng lẽ đi ra ngoài đun nước ấm vào giúp cô lau rửa.

Vì chuyện vừa rồi, sau khi mở đèn Cố Uyển cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.

Tần Chí Quân đem nước ra ngoài đổ, sau đó đi vào tắt đèn, ôm Cố Uyển vào lòng cười.

Anh nói thầm bên tai cô: “Vợ ơi, anh thích cơ thể em quá đi mất.”
Tay Cố Uyển đặt trên eo của anh, xấu hổ vùi đầu vào lòng anh, không biết làm sao trả lời câu nói này.
Thư thông báo trúng tuyển rất nhanh đã gửi tới.

Hai ngày sau khi nhận được bảng điểm.

Cố Uyển đã nhận được giấy báo nhập học của Đại học Y dược Cổ truyền thành phố B.

Lâm Xuân Hoa không nhịn được nữa cùng Tần Chí Quân đến văn phòng anh gọi điện thoại báo tin cho Tần Đại Hữu biết.
Tần Đại Hữu sau khi biết tin qua điện thoại thì cả người choáng váng.

Ông ấy không dám tin mà hỏi lại Lâm Xuân Hoa: “Bà nói sao? Con bé Uyển đỗ đại học rồi à?"
Trương Kiến Quốc đang ngồi ở bàn làm việc xem tài liệu cũng bị chấn động.

Cố Uyển đỗ đại học rồi sao? Ông ấy không ngăn được mình vểnh tai lên nghe ngóng.

Điện thoại đó vốn nằm ở trên bàn làm việc của ông ấy, trong micro phát ra rõ mồn một giọng nói vui mừng phấn khởi của Lâm Xuân Hoa: “Đúng đó.

Tổng điểm là 600, Uyển Uyển nhà chúng ta thi được đến 589 điểm, đỗ vào trường Đại học Y dược Cổ truyền của Thành phố B rồi."
Điểm số của Cố Uyển và tên trường Đại học Y Dược Cổ truyền thành phố B bà ấy sẽ nhớ mãi.

Đây là niềm kiêu hãnh cả đời của bà ấy.
Hai người cùng văn phòng với Tần Chí Quân là Chu Học Binh và Giang Hạo vừa được thăng chức Phó tiểu đoàn trưởng, cũng ngẩn người.

Cố Uyển thi đậu trường Đại học Y Dược Cổ truyền rồi.
Tin tức quá chấn động dù là nơi đóng quân hay ở thôn Thanh Hồ đều bùng nổ.

Đặc biệt là ở thôn Thanh Hồ, ai mà không biết Cố Uyển, chỉ vừa học hết cấp hai, đến thành phố B chỉ một năm đã đỗ đại học rồi.


Lại còn đỗ với điểm số rất cao.

Chuyện này là thế nào?
Không chỉ có họ hoang mang, mà cả gia đình Cố Kim Thịnh cũng nghi ngờ.

Con gái ông học giỏi đến vậy sao? Ông nhìn Chúc Phượng Tiên rồi lại nhìn Tần Đại Hữu, người đến báo tin, có chút ngày ngốc như thể đang nghe chuyện của người khác.
Vẫn là Cố Siêu hỏi Tần Đại Hữu, em anh ấy học như thế nào.
Nghe Tần Đại Hữu bảo là một trường cấp ba khá tốt ở thành phố B, Cố Siêu vỗ đùi: “Vậy thì đúng rồi.

Trình độ của giáo viên chỗ chúng ta làm sao tốt bằng trình độ các giáo viên thành phố B?"
Người nhà họ Cố bên này bàn luận, bên nhà họ Tần, Tần Hiểu Muội, Tần Chí Hoa, Tần Chí Cương cũng ngạc nhiên.

Không thể trách họ, lúc trước chẳng nghe ba mẹ hé lộ tin tức gì về chuyện chị dâu học luyện thi.

Đột nhiên lại nghe tin đỗ đại học, đặc biệt là Tần Hiểu Muội, cô ấy và Cố Uyển chơi chung từ nhỏ đến lớn, cùng đến trường, cú sốc này không thể xem là nhỏ.
Nhưng dù có kinh ngạc đến đâu, cả ba anh em đều vui mừng tự đáy lòng.

Chỉ có Vương Hải Quyên vừa từ trong phòng bước ra, ôm cái bụng lớn mà ngơ ngác đứng đó.
Cô ta đã mang thai hơn bảy tháng.

Từ sau khi Tần Chí Cương đưa cô ấy về nhà mẹ đẻ, cả hai tháng trời anh ấy cũng không chịu đến đón về.

Cô ta ở nhà mẹ đẻ không dễ chịu chút nào.

Ba mẹ nghe lời Tần Chí Cương nói xong thì trách cô ta không hiểu chuyện, chị dâu cũng cười thầm cô ta.

Cô ta là con gái đã gả đi, bụng đã to lại về nhà mẹ đẻ ở hai tháng, hàng xóm có thể không lời ra tiếng vào sao.

Anh trai cô ta có tìm Tần Chí Cương mấy lần, nhưng anh ấy nói thà chết cũng không đón cô ta về.
Có ai hỏi tới, mẹ cô ấy chỉ biết cười cười, bảo là mẹ chồng đi thành phố B chăm sóc con dâu cả, cũng không còn cách nào, cả hai con dâu đều đang mang thai, anh cả đóng quân nơi xa, không đi không được.

Nhà mẹ đẻ cô ta thì ở gần nên cho con gái về ở một thời gian.
Lời này dỗ được hàng xóm, nhưng người trong nhà cảm thấy rất xấu hổ.

Đến đầu tháng tám, ba cô ta phải đến nhà họ Tần nói chuyện với ba chồng Tần Đại Hữu, Tần Chí Cương mới chịu rước cô ta về.
Sau khi nhận bài học lần này Vương Hải Quyên sợ thật rồi.

Tần Chí Cương ngày thường nhịn, cưng chiều cô ta, nhưng một khi giận lên thì lòng dạ cứng hơn sắt đá.

Dù cô ta đang mang thai con của anh ấy cũng không làm anh ấy mềm lòng.
Lúc đầu chuyện gì cô ta cũng so bì với Cố Uyển.

Tuy chưa từng gặp Cố Uyển, nhưng từ khi bước vào nhà họ Tần đều phải sống dưới cái bóng của cô.

Nhưng bây giờ, Cố Uyển lắc mình một cái đã trở thành sinh viên đại học.

Sinh viên đại học là ai, là người mà sau khi tốt nghiệp sẽ có vị trí vững chắc trong cơ quan nhà nước, chẳng hề thua kém một sĩ quan như Tần Chí Quân.
Cô ta lấy cái gì mà so bì…….