Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 88: Chương 88





Ông Lâm cũng không muốn ở chỗ này làm bóng đèn, chẳng qua còn phải dặn dò nữa mới xong, mặt già đợi Chí Quân vừa thả vợ anh ra, vội nói: “Được rồi, hai đứa đợi lát nữa hẵng vui, ta còn phải dặn dò hai đứa vài câu.

Ba tháng đầu mang thai này, thứ phải chú ý nhất chính là nghỉ ngơi và ăn uống, không được để cơ thể mệt mỏi, cũng đừng lao tâm tổn sức.

Vợ cậu lúc nãy sốt nhẹ đau đầu đều là một số phản ứng bình thường khi mang thai thôi, uống nhiều nước ấm nghỉ ngơi nhiều là được, không nghiêm trọng thì chịu đựng một chút, uống thuốc cũng sẽ ảnh hưởng không tốt tới đứa nhỏ.”
Tần Chí Quân vừa rồi cũng là do quá cao hứng nên mới nhất thời không để ý, lúc này nghe ông Lâm nói một số việc cần phải chú ý thì rất nghiêm túc nhớ hết.
Ông Lâm nói hết những lời cần nói xong thì tạm biệt, Tần Chí Quân vội đứng dậy đi tiễn.

Lúc đến phòng khách anh mở ngăn tủ thứ năm cầm lấy hai hộp kẹo đưa cho ông Lâm, vẻ mặt vui mừng nói: "Ngài với quân y Phương mỗi người một hộp.

Phần của quân y Phương thì nhờ ngài mang qua giùm để hưởng chút không khí vui vẻ.”
Kẹo này là lúc tháng Giêng đến nhà họ Chu được Giang Tuệ đưa cho, lúc sau đồ nhà họ Giang với nhà họ Phương đưa đến cũng không ít, tất cả đều cất ở trong năm ngăn tủ này, ngày thường cũng chỉ thỉnh thoảng làm đồ ăn vặt cho Cố Uyển, nên hàng tồn còn khá nhiều.
Ông Lâm vui vẻ, bọn họ giúp những người bệnh là gia đình của quân nhân bên này trước giờ chưa từng lấy tiền, chỉ là gia đình quân nhân cần thuốc thì phải tự bỏ tiền túi ra đến phòng khám lấy thuốc là được.

Tần Chí Quân thế nhưng lại rất khách khí, ông nhìn nhìn vẫn là cảm thấy hiếu kỳ với đồ nước ngoài, có tiền đều mua không ít thứ tốt.
Nếu như khám bệnh cho người khác ông ấy sẽ không nhận món quà cảm ơn này đâu, nhưng nhà của Tần Chí Quân bên này có chuyện vui, ông Lâm vui tươi hớn hở nhận lấy, cười nói: “Chuyện vui lớn như vậy thì ta không khách với với cậu nữa, hộp của Tiểu Phương này lát ta mang qua cho cậu ấy, để cậu ấy cũng hưởng chút không khí vui vẻ.”
Tần Chí Quân vui tươi hớn hở tiễn người rời đi, trở về phòng lập tức đem ly nước Cố Uyển để ở đầu giường đi ra ngoài, rót một phần nước nóng trong bình nước vào trong.
Chờ lúc anh bưng nước đi vào đưa cho Cố Uyển, Cố Uyển chạm chiếc ly có độ ấm không khác độ ấm ban nãy cho lắm thì buồn cười, nói: “Tần đại ca à, anh đừng căng thẳng quá mà.”
“Anh không có căng thẳng, ông Lâm nói phải uống nước ấm, nước vừa rồi có hơi lạnh." Lại dỗ dành Cố Uyển: “Nhân lúc độ ấm vừa đủ thì uống một chút đi?”
Này mà còn không căng thẳng à, Cố Uyển vốn đã biết bản thân mang thai, vui mừng qua đi thì cảm giác căng thẳng chút ít kéo tới, lúc này đã bị anh làm cho tan biến.

Cô cầm ly lên uống từng ngụm nhỏ, uống chưa được mấy miếng Tần Chí Quân lại hỏi: “Lúc này còn mệt không? Ông Lâm nói em phải nghỉ ngơi nhiều vào.”
Cố Uyển lắc đầu, rõ ràng lúc trước vẫn còn buồn ngủ vô cùng, sau khi nghe thấy bản thân mang thai thì những cơn buồn ngủ kia lập tức bay nhanh mất tiêu, có thể là do quá vui.
“Vậy em có đói bụng không? Ông Lâm nói em phải ăn nhiều chút, Phương quân y lúc trước thì bảo em nên ăn thanh đạm, vợ ơi em muốn ăn chút gì không?"
Anh nhận chiếc ly Cố Uyển đưa đến, không dừng lại một giây phút nào muốn mang đồ ăn cho Cố Uyển.
Đã sắp 9 giờ tối tới nơi rồi còn lăn lộn gì nữa, Cố Uyển giữ chặt tay anh nói: “Tần đại ca, em không đói bụng thật, đói bụng em sẽ nói cho anh biết, anh rửa mặt xong đến đây nghỉ ngơi với em đi?”
Tần Chí Quân thấy cô cười ngọt ngào muốn ở cùng anh, rốt cuộc cũng ngừng lại những lời ông Lâm nói, lên tiếng bảo Cố Uyển chờ anh trong chốc lát.
Người mà bình thường dùng nước lạnh rửa mặt, hôm nay ngẫm lại muốn rửa nước ấm, sợ rửa nước lạnh thì tay không ấm nhanh như vậy, lúc quay lại vợ sẽ lạnh.
Chờ lúc lên trên giường rồi, ngay cả ôm Cố Uyển anh cũng có chút cẩn thận, Cố Uyển cười trực tiếp nhào vào trong lòng anh, kéo tay anh đặt lên bụng mình, ngọt ngào nói: “Tần đại ca, anh sờ thử xem.”
Tay Tần Chí Quân có hơi cứng đờ, không dám để tay lên thật, khống chế lực nhẹ nhàng đặt lên bụng của Cố Uyển, cũng không dám động, bụng bình thường đến như vậy thế mà có con của anh, lại khẩn trương sợ anh mạnh tay nhỡ đè hỏng đứa bé.

Cố Uyển ngửa đầu thấy khuôn mặt anh cứng đờ, dáng vẻ như rơi vào đại dịch, nhịn không được vùi vào trong lòng anh nở nụ cười.

Một hồi lâu mới dừng cười, cô dùng tay vỗ nhẹ lên cơ bắp đang cứng đờ trên người anh: “Tần đại ca anh đừng căng thẳng như vậy, lúc chị dâu em mang thai còn lượn tới lượn lui đủ chỗ, có thể cho gà ăn và thỉnh thoảng nấu cơm, nhưng một chút vấn đề đều chẳng có.”
Tần Chí Quân còn muốn nói bản thân mình không có căng thẳng nhưng lại nói không ra được.

Anh thở dài một hơi, bất lực nói: “Lần đầu tiên anh làm ba, hơn nữa...”
Anh sờ bụng nhỏ bằng phẳng của Cố Uyển, nói: “Nó còn nhỏ, rất nhỏ.”
Cố Uyển vùi đầu vào lòng anh cười không ngừng, cười đến nỗi đầu vai run lên, Tần Chí Quân thấy nóng rực bên tai, nhưng cơ thể lại từ từ mềm mại, không còn cứng đờ nữa.
Thấy cô cười đến nỗi run vai, vẫn không tránh được mà nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô, thấp giọng nói: “Vợ ơi, em cười nhẹ chút.”
Nghĩ ngợi, lại trịnh trọng nói: “Chị dâu em là chị dâu em, chúng ta vẫn nên nghe lời ông Lâm.”
Cố Uyển cong mắt gật đầu, cô rất chờ mong đứa nhỏ này, tuy lúc này thấy anh cẩn thận có hơi quá, nhưng cũng đều nghe theo lời anh nói.
Tần Chí Quân thấy cô ngoan ngoãn như vậy, trong mắt đều là ý cười, tựa như nghĩ tới gì đó, tay đang vỗ về phần lưng của Cố Uyển hơi dừng một chút, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Uyển Uyển, hay là ngừng học có được không, đường xá xa xôi em sẽ mệt, hơn nữa trong trường học có nhiều học sinh như vậy, lỡ như đụng phải em thì thế nào, em không ở trong tầm mắt của anh thì anh không yên tâm.”
Lúc anh nói những lời này thì không tự tin lắm, những nỗ lực cố gắng của nhóc con anh đều biết hết.

Sắp phải thi đại học rồi, ngay lúc này lại bảo cô nghỉ học, Tần Chí Quân không dám chắc cô có đồng ý hay không.
Lần này phản ứng của Cố Uyển lại nằm ngoài dự đoán của anh, cô không chút do dự đã lập tức gật đầu: “Được, em sẽ nói với giáo viên tình huống của mình, bây giờ đều là ôn tập, bản thân em ở nhà tự ôn cũng được, không cần đi học nữa, đến lúc đó trực tiếp tham gia thi đại học là được.

Bé con mới quan trọng nhất, thành tích của em cũng tốt, tình huống này tin chắc giáo viên cũng có thể hiểu được."
Dừng ở đây cũng được, sau khi nhảy lớp không lâu cô đã đứng vững vị trí số một rồi.
Vợ chồng hai người ôm lấy nhau nói chuyện trong chốc lát, cơn buồn ngủ của Cố Uyển lại tới nữa, cô nằm xuống nhanh chóng ngủ ngon lành.

Tần Chí Quân lại lặng lẽ đưa tay dò xét vào trong quần áo Cố Uyển, dán lên phần bụng ấm áp của cô một lát rồi mới nhẹ nhàng lấy ra.
Đêm nay Tần Chí Quân không làm sao ngủ say được, lúc nào cũng chú ý đến nhiệt độ cơ thể của Cố Uyển có quá cao hay không.

Ngày kế ngày mới tờ mờ sáng anh đã rời giường đến con ngõ đầu đường tìm người đồng hương mua hai con gà sống, đến chỗ tập trung cắt ít thịt rồi chạy về.
Lúc đến quân khu thì tiếng báo thức dậy mới vang lên, anh về nhà mở lửa nấu nước giết gà, còn một con gà khác thì trói chân lại tìm thùng giấy đặt ở bên ngoài cửa sổ phòng bếp ngoài đề phòng trộm lấy đi, con gà trên tay làm sạch sẽ lấy thịt ức gà ra, những thứ khác đều băm nhỏ cho vào nồi.

Thịt ức gà anh cắt thành sợi, lấy cháo trắng thừa nấu tối qua ra hâm lại cho vào, đây cũng coi như đồ ăn thanh đạm có dinh dưỡng.

Chuẩn bị xong bữa sáng và canh bổ quan trọng nhất trong một ngày cho vợ, trên bếp mở lửa nhỏ, Tần Chí Quân lập tức đến văn phòng một chuyến.
Trước tiên gọi đến trường học của Cố Uyển, tìm được chủ nhiệm của lớp 12-1 nói rõ tình hình, xin cho Cố Uyển nghỉ đến lúc đó thì trực tiếp đi thi đại học.


Sau đó sắp xếp chuyện huấn luyện trong quân doanh, muốn gọi điện cho người trong nhà báo tin mừng nhưng phòng liên lạc của chi bộ thôn 8 giờ mới có người, chỉ có thể chờ một lát.
Anh về nhà lặng lẽ mở cửa phòng nhìn thử xem, vợ nhỏ vẫn còn đang ngủ ngon lành.

Tần Chí Quân nghĩ tới cô tối qua không ăn thứ gì, cũng không biết có ảnh hưởng gì đến giấc ngủ của cô không, đành đi vào phòng bếp hầm cháo gà cho Cố Uyển trước, rồi gọi người dậy ăn chút gì đó.
Cố Uyển ngủ thật nhiều, một chén cháo gà ăn xong lại lại mơ màng chuẩn bị ngủ tiếp.

Tần Chí Quân thấy cô như vậy thì có chút lo lắng, cũng may trán cô không nóng.

Đến văn phòng gọi điện cho người trong nhà trước, còn cố ý đến hỏi ông Lâm xem tình trạng như vậy có bình thường hay không?
Nghe ông Lâm nói, tuy rằng mỗi người phụ nữ mang thai có tình trạng khác nhau, nhưng thích ngủ là tình trạng mà rất nhiều thai phụ đều có, có người ngủ nhiều có người ngủ ít, không quan trọng.

Tần Chí Quân lúc này mới yên lòng.
Lúc chi bộ thôn phát loa thông báo cho Lâm Xuân Hoa đến nhận điện thoại, Vương Hải Quyên đang ở nhà bếp nhóm bếp lò, trên tay là cây quạt quạt bếp lò.
Cô ta hôm nay ngủ muộn một chút, than trong bếp lò đã đốt sạch, nước trong nồi cũng lạnh.

Lò than trong phòng không thể đốt lửa, khói bốc lên sẽ sặc.

Trong lòng Vương Hải Quyên uất ức vô cùng, nếu nói hai ngày đầu cô ta mới vừa ra ở riêng vui sướng cỡ nào, thì lúc này lại có bao nhiêu ủy khuất.
Nhà họ Tần này chia tài sản thật ra rất phúc hậu, ít nhất cô ta xét nét cũng không có chỗ nào để nói được.

Chia cho bọn họ ngoại trừ ruộng đất, còn có hơn 60 tệ, ngay cả một con gà đẻ trứng duy nhất cũng chia cho cô ta, đây là chiếu cố cô ta có thai cần bồi bổ.
Vương Hải Quyên lúc ấy còn rất vui mừng, lúc còn là con gái số tiền nhiều nhất mà cô ta được cầm trong tay cũng không vượt qua 1 tệ, bây giờ lập tức có hơn 60 tệ, sau này người đàn ông của cô ta kiếm tiền đều đưa cho cô ta, cảm giác này quả thực sung sướng không gì bằng.

Vương Hải Quyên ngay cả lưng cũng thẳng lên, rất có cảm giác một đêm liền giàu, nghĩ đến bản thân sau này cũng có thể mua vải may quần áo tốt, cũng có thể muốn ăn thứ gì thì mua thứ đó, rốt cuộc cũng có thể tự mình quản lý nhà của mình.
Chỉ là quản lý nhà cửa còn lâu mới dễ dàng như cô ta nghĩ, sau khi ở riêng dầu muối tương dấm đường đều phải tự mua, than tổ ong, than củi rồi nồi xào rau cũng phải tự mình đi mua, trong vô thức có quá nhiều thứ cần đặt mua, lại phát hiện ra đâu đâu cũng đều cần tiền, khoản tiền 60 tệ to lớn trong mắt cô ta qua hai ngày lập tức co lại còn một phần ba.
Khó chịu nhất chưa phải là chuyện này, từ lúc cô ta bắt đầu mang thai, mỗi buổi sáng đều có thể ngủ đến bảy tám giờ mới dậy, Lâm Xuân Hoa sẽ bưng cho cô ta bữa sáng còn nóng lên, giữa buổi sáng còn sẽ thêm vào cho cô ta trứng gà hầm đường đỏ để bồi bổ.
Thời tiết lạnh cô ta không muốn dính nước, quần áo hai vợ chồng từ sau khi cô ta mang thai, cô ta còn không thèm rời giường nữa, Lâm Xuân Hoa thuận tay giúp đỡ giặt sạch hết.

Nhưng vừa ra ở riêng thì những đãi ngộ đó lập tức biến mất, Lâm Xuân Hoa sẽ không để lại cơm cho cô ta, quần áo của cô ta và Chí Cương cũng phải tự mình giặt sạch.

Vì việc này mà cô ta rất uất ức, lén lút nói với Tần Chí Cương vài lời, nào biết anh ấy không hiểu.

“Đã ra ở riêng rồi, vốn dĩ chúng ta nên tự mình làm, vì sao mẹ còn phải nấu cơm giúp em nữa?”
“Gà đẻ trứng cũng chia cho em rồi, em muốn ăn trứng hầm đường thì có thể tự mình hầm, mẹ còn thứ gì lấy ra cho em bồi bổ nữa đâu?”
“Nếu em giặt quần áo mà cảm thấy bị đau lưng thì cứ để đó đi, tối về anh sẽ giặt.”
Vương Hải Quyên tính tình kiêu kỳ, nhưng đây là sự lựa chọn của anh ấy, Tần Chí Cương cũng không nói thêm gì nữa, nếu như cô ta mệt thì bản thân anh ấy làm nhiều thêm một chút là được.
Chỉ là trong lòng dù sao cũng có chút mất mát nói không thành tiếng, có lẽ người vợ này khác biệt quá lớn so với trước khi cưới.
Con dâu nhà người khác sẽ giặt đồ cho mẹ chồng, đến lượt vợ anh ấy từ lúc vào cửa liền chưa từng làm qua, sau khi mang thai càng hoàn toàn trái ngược lại, còn phải để mẹ anh ấy giặt đồ cho.
Nhưng vô lý hơn là cô ta đã làm ầm ĩ đến mức phân gia rồi mà vẫn muốn được những đãi ngộ như trước đó, vậy thì muốn ở riêng làm gì? Là đưa hết tiền cho cô ta, còn những thứ khác đều phải như cũ? Anh ấy kiếm tiền cho vợ tiêu vặt, còn phải để ba mẹ của mình bị đối xử như người hầu kẻ hạ à?
Tần Chí Cương đen mặt.

Vương Hải Quyên bị anh ấy nói, một câu cũng không thể nào phản bác được, nhưng tâm lý lại không thoải mái lắm.
Giống như sáng nay vậy, Chí Cương nhà cô ta vừa tờ mờ sáng đã ra ngoài đi làm, trong nhà không phải chỉ còn một mình cô ta thôi sao? Nấu bữa sáng là chuyện khó khăn cỡ nào, mẹ chồng cô ta thì chỉ chăm cho người nhà mình ăn, chưa thấy qua người mẹ chồng nào đối xử với thai phụ như thế.

Cô ta mang thai chính là cháu của nhà họ Tần bọn họ, dù không cho cô ta ăn, cũng không thể cho đứa bé trong bụng cô ta một miếng ăn hay sao?
Chính là không cho cô ta ăn, thì bếp lò sáng sớm này sao lại không giúp cô ta trông chừng chút chứ, cô ta vừa rời giường đã thấy bếp lò lạnh đi mà còn phải ôm bụng đói nhóm bếp nữa.
Vương Hải Quyên nhóm bếp lò, cho nước vào trong nồi, lúc bưng bát đi vo gạo vừa hay chạm mặt với Lâm Xuân Hoa đang bước nhanh từ trong ra.

Lâm Xuân Hoa nhìn lướt qua bát gạo trong tay cô ta, trong lòng lập tức thở dài.
Mấy ngày nay thường nhìn thấy thằng hai tự mình đi hâm nóng đồ ăn nguội lạnh rồi mới đi làm, người làm mẹ như bà ấy trong lòng còn có thể dễ chịu được sao?
Nhưng vừa mới ra ở riêng, nếu bà ấy gọi con trai về ăn cơm, vậy có cần kêu con dâu luôn không.

Con dâu thứ lại là một người thích được nước làm tới, thấy cô ta mang thai vào mùa đông nên bà ấy giúp đỡ mang đồ đi giặt giùm, nhưng thời tiết đã chuyển ấm rồi mà vẫn trực tiếp ném đồ đợi người ta giặt cho.

Có mấy lần bà cũng rất muốn kêu cô ta ăn cơm chung, nhưng sợ sau này không cho ăn nữa cô ta lại không vui, thế chuyện ở riêng này còn tính nữa không.
Lâm Xuân Hoa không quan tâm, cô ta còn có thể mỗi ngày yên tâm thoải mái để Chí Cương ăn cơm canh nguội lạnh, còn bản thân thì ngủ đến mặt trời lên cao mới dậy.
Bà ấy nhìn thấy mà mệt lòng, nhưng thôi cũng mặc kệ, một đường chạy ra cửa đến văn phòng chi bộ thôn.
Chờ điện thoại thông liền nghe thấy Tần Chí Quân nói Cố Uyển đã mang thai hơn một tháng rồi.

Lâm Xuân Hoa vui vô cùng, sự khó chịu mấy ngày nay bởi vì những chuyện ầm ĩ với vợ chồng thằng hai kia đã ngay lập tức biến mất không thấy đâu.
Tuy bà không gây áp lực cho con dâu nhưng đứa lớn đã hai mươi bảy rồi, lúc này có con đương nhiên rất tốt.
Bà ấy ôm điện thoại dặn dò với Tần Chí Quân bên kia đầu dây: “Những ngày này con phải chú ý nhiều vào, không thể để con bé mệt, còn phải ăn được, nghỉ ngơi cho tốt.

Con có làm gì cho Uyển Uyển ăn không? Trứng gà mỗi ngày là không thể ngừng, nghĩ cách mua con gà làm canh nấu cho Uyển Uyển bồi bổ nhé.”
“Con mua rồi, hôm nay tìm đồng hương mua còn hầm canh nữa.” Anh ở đầu dây bên kia đáp lời, trong giọng đều là sự vui mừng.
“Trước kia nghe con nói chỗ con cách chợ khá xa, cũng không thể bảo Uyển Uyển đi chợ mua đồ ăn, tự con mỗi ngày về sớm mua đồ ăn trở về có biết không?”

Lâm Xuân Hoa càng nói càng không yên tâm: “Ai da, con mỗi ngày đều bận bịu, có thể chăm sóc người ta tốt được không đây? Uyển Uyển còn nhỏ, con lại chẳng hiểu gì cả, không được rồi, mẹ phải sắp xếp một chút tự mẹ sẽ qua chăm cho Uyển Uyển.”
Khỏi phải nói, Tần Chí Quân gọi cuộc điện thoại này mục đích chủ yếu là báo tin vui cho gia đình, nhưng anh quả thật muốn bảo mẹ mình đến chăm cho vợ một thời gian.

Anh bận quá, hai người đều không có kinh nghiệm, thiệt tình không yên lòng.
Chỉ là nghĩ đến trong nhà ba với hai em trai đều bận cả ngày, vợ em hai cũng đang mang thai, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Không ngờ rằng mẹ lại mở lời trước, Tần Chí Quân tự nhiên mừng rỡ gật đầu, chỉ là còn chút băn khoăn: “Trong nhà có thể đi được sao mẹ?"
“Trong nhà cũng không có chuyện lớn gì.

Hiểu Muội có thể ứng phó được, chờ buổi tối ba con về mẹ sẽ nói với ông ấy một tiếng, mai lên xe lửa đi qua.”
Lâm Xuân Hoa cũng không cảm thấy có gì không đi được, dù sao cũng chỉ là giặt quần áo nấu cơm cho gà ăn, Hiểu Muội đều làm được.

Con nhóc Uyển mới bao lớn đâu, sao hiểu được thời gian mang thai phải chú ý thứ gì, tóm lại phải đi qua chăm mới yên tâm được.
“Mẹ có thể qua thì con càng yên tâm hơn, chờ lên xe mẹ bảo ba gọi cho con một cú điện thoại nhé, con sẽ đến nhà ga đón mẹ."
Hai mẹ con trong điện thoại đều đem mọi chuyện định đoạt.
Tần Chí Quân vui mừng trở về nói chuyện với Cố Uyển, Lâm Xuân Hoa bên này báo tin cho bên nhà họ Cố trước, sau đó về nhà liền lập tức kéo con gái đến phòng nói chuyện Cố Uyển mang thai.

Bà ấy muốn đi thành phố B chăm sóc nên cẩn thận dặn dò cô ấy chuyện trong nhà.
Tần Hiểu Muội nghe tin Cố Uyển mang thai thì đương nhiên vui vẻ, bảo cô ấy làm việc nhà cô ấy chẳng hề không vui, bảo mẹ cô ấy yên tâm đi.
Đến buổi tối, lúc cả nhà ăn cơm Lâm Xuân Hoa nói việc này cho cả nhà nghe.
Trong phòng khách nhà họ Tần lúc này có hai chiếc bàn, bên trái là bàn ăn lớn của vợ chồng Tần Đại Hữu và hai đứa con một trai một gái, phía bên phải là bàn vuông nhỏ của Tần Chí Cương và Vương Hải Quyên.
Bà ấy nói ra lời này, Vương Hải Quyên đương nhiên cũng nghe thấy.
Cố Uyển thế mà cũng mang thai sao? Trong lòng cô ta không vui vẻ bao nhiêu, thấp thoáng có cảm giác căng thẳng.

Lúc trước cô ta mang thai vốn dĩ còn có chút đắc ý với Cố Uyển, lúc này bên kia cũng có, Vương Hải Quyên nghĩ bản thân tốt nhất là có thể sinh con trai, ở nhà họ Tần mới có thể có địa vị cao hơn.
Chỉ là nghe được thấy mẹ chồng nói rõ muốn đi thành phố B chăm sóc Cố Uyển, đôi đũa trên tay Vương Hải Quyên dừng một chút.
Tần Đại Hữu rất ủng hộ Lâm Xuân Hoa đi chăm sóc con dâu lớn, bảo bà ấy an tâm đi, trong nhà không cần bận tâm.
Tần Chí Hoa cũng cười nói đây là chuyện rất tốt, bảo mẹ vừa hay đến thành phố B mở mang kiến thức, cũng coi như là người từng đi qua Hoàng Thành.
Bàn lớn bên kia có bao nhiêu vui vẻ náo nhiệt thì Vương Hải Quyên bên này tâm tình nặng nề bấy nhiêu.
Cố gắng giữ sắc mặt tốt ăn xong bữa tối, chén vừa dọn cũng không rửa liền kéo Tần Chí Cương lập tức trở về phòng.
“Chị dâu mang thai mẹ anh cách mấy ngàn dặm đều đi chăm sóc, em đây ở dưới một mái hiên thì sao, cũng không thấy bà ấy chăm sóc em gì cả."
“Anh có biết buổi sáng em thức dậy bếp lò đều tắt rồi không, em chẳng lẽ không phải con dâu của nhà họ Tần mấy người à? Lúc trước anh nói thế nào, nói ở riêng rồi mẹ không có nghĩa vụ phải chăm sóc em, chẳng lẽ anh cả chị dâu thì không ở riêng sao? Dựa vào cái gì mà đối xử khác nhau như vậy chứ!"
Cô ta nói lớn vô cùng, vành mắt đều đỏ.
Tần Chí Cương vội vã che miệng cô ta lại: “Em nhỏ giọng một chút, sao mẹ lại không chăm sóc em, mấy tháng chăm sóc kia còn chưa đủ sao? Chị dâu không phải mới có thai hay sao, mẹ đi chăm sóc mấy tháng thì sao lại không được chứ.”
Vương Hải Quyên không nghe, tóm lại mẹ chồng bây giờ đối xử với cô ta không tốt, cô ta đang mang thai, còn phải tự mình giặt quần áo nấu cơm, đều là con dâu nhà họ Tần, sao ngay cả số phận cũng khác nhau quá vậy..