Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 8: Triệu Quyên





Cách cổng thôn vài bước không xa có một cây hoè già, mấy cụ già dẫn đám trẻ dọn ghế đến ngồi dưới cây trò chuyện rôm rả.

Họ thấy một cô gái lạ mặt ăn mặc đẹp đẽ đi tới, chợt tò mò nhìn vài cái, thấy trên tay cô gái đó cầm vài món điểm tâm và đồ hộp, họ suy nghĩ không biết cô đang tìm nhà họ hàng nào.
Triệu Quyên không quen thuộc thôn Thanh Hồ, lần đầu tiên xem mắt là ở trấn trên, nên không biết vị trí cụ thể của nhà họ Tần.

Cô thấy đầu thôn có cụ già nên hào phóng tiến lên hỏi đường.
“Chào các bác, cháu muốn hỏi đường đến nhà của Tần Chí Quân ạ.”
Cô gái trẻ thế này tìm Tần Chí Quân, trong mắt vài người phụ nữ có tuổi đều nổi ý nghĩ hóng hớt.
Nhà của Trương Hà Hoa cách nhà họ Tần không xa, bà ta cười híp mắt hỏi: “Cô gái, cô là họ hàng của nhà họ Tần hả? Tôi là hàng xóm của nhà họ, cũng chưa từng thấy cô tới đây.”
Triệu Quyên cười ha ha, nhanh nhẹn lên tiếng: “Không phải ạ, cháu là bên chỗ vịnh Tam Gia, Tần Chí Quân là đối tượng xem mắt mà người nhà cháu tìm cho trong khoảng thời gian trước.”
Cô ta vừa nói xong, một số người phụ nữ lên tinh thần, quan sát cô ta từ trên xuống dưới vài vòng.

Triệu Quyên mặc quần tây đen, áo sơ mi sợi tổng hợp nền xanh hoa trắng, cộng thêm trên tay mấy món điểm tâm và đồ hộp nặng trĩu, điều kiện của cô gái này không tệ.
Có người phụ nữ nói: “Cô gái xinh đẹp và đầy sức sống, nhà cô tìm đối tượng cho cô từ khi nào thế?”
“Cảm ơn bác quá khen, hai nhà đầu tháng đã gặp nhau ạ.” Gương mặt tròn trịa của Triệu Quyên giương nụ cười, khiến người khác nhìn thì cảm thấy vui vẻ.
Khuôn mặt tròn trịa, thân hình cao ráo, nhất là cặp mông đầy đặn, là người có phúc khí, lại mắn đẻ.

Trương Hà Hoa nói thầm Lâm Xuân Hoa này giấu cũng kỹ quá chứ.

Bà ta lại nghĩ, đầu tháng thì lúc đó chân của Tần Chí Quân không bị thương, tiền đồ tốt đẹp, chả trách tìm được cô gái xinh đẹp thế này.
Bà ta nhiệt tình đứng dậy lên tiếng: “Tôi và nhà họ Tần ở rất gần, tôi dẫn cô đi.”
“Haiz, vậy cảm ơn bác gái ạ.” Triệu Quyên nói lời ngon ngọt không mất tiền, nói rất vui vẻ, đi theo sau Trương Hà Hoa vào trong thôn.
Một vài người phụ nữ và những người khác dưới gốc cây hoè vừa đi thì bắt đầu bàn tán.

“Bà nói xem cô gái đó có biết chân của Tần Chí Quân bị thương không?”
“Chắc biết chứ.

Đã qua một thời gian, có thể không nhận được tin hay sao? Bà nhìn xem, không phải trên tay cô gái đó cầm đồ đến thăm à?”
“Không phải chứ, đã biết mà còn bằng lòng ư?”
“Cũng không dễ nói, cô gái nhỏ thích trai đẹp cũng không chừng.

Tần Chí Quân có vẻ ngoài ưa nhìn, khắp thôn cũng không tìm được ai đẹp trai hơn cậu ta.”
Vương Trà Hoa, người thích buôn chuyện nhất, ôm lấy cô cháu gái mới hơn một tuổi của mình đi theo phía sau, chuẩn bị đi xem náo nhiệt.
Có người còn ngượng ngùng, vẫn ngồi tại đó như cũ, chung quy Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa trở về thì chắc chắn sẽ chia sẻ chuyện xảy ra cho họ biết, họ cũng sẽ biết thôi.
Lại nói Trương Hà Hoa dẫn Triệu Quyên đến nhà họ Tần, lúc này chỉ có Tần Chí Quân ở nhà họ Tần.

Tần Đại Hữu đi theo hai người con trai đến trấn trên làm việc, Lâm Xuân Hoa đi đâu còn chưa về, dĩ nhiên Tần Hiểu Muội ở nhà họ Cố.
Trương Hà Hoa từng tuổi này rồi, cũng không chú trọng chuyện đi vào nhà của đàn ông.

Bà ta đi vào sân, đẩy cửa và khản giọng hét lên: “Xuân Hoa, bà có nhà không?”
Bà ta thấy không có người trả lời, dẫn Triệu Quyên đi vào cổng chính, trực tiếp thò đầu vào gian phòng đầu tiên ở phía Đông để nhìn, trùng hợp là phòng của Tần Chí Quân.
Trong lòng anh còn bối rối vì khi nãy Cố Uyển tới đây, cũng không có tựa vào giường đọc sách, tự ngồi trên xe lăn, ngẩn người nhìn trên bàn.
Lúc này thấy có người tới, anh ngơ ngác chào hỏi: “Thím Hà Hoa, sao thím lại tới đây?”
Mặt mày của Trương Hà Hoa tươi cười: “Chí Quân đỡ rồi chứ? Thím gặp đối tượng của cháu ở cổng thôn nên dẫn tới nhà cháu đây.”
Bà ta nói xong thì đi vào trong.
Cố Uyển? Tần Chí Quân vô thức nhìn ra ngoài cửa.

Anh thấy Triệu Quyên đi theo Trương Hà Hoa vào thì trong mắt loé lên sự thất vọng.


Phải rồi, Cố Uyển là cô gái hàng xóm nhà họ Cố, đâu có cần thím Hà Hoa dẫn tới.
Nhưng nhà họ Triệu đã đến tận cửa nói chuyện hôn sự không tính, lúc này Triệu Quyên tới đây làm gì? Hơn nữa, cô ta nói với thím Hà Hoa mình là đối tượng của anh, trong mắt của Tần Chí Quân có vẻ nghi ngờ.
Trên đường đi, Triệu Quyên biểu hiện rất rộng lượng, nhắc đến đối tượng thì cũng thẳng thắn vô tư mà không hề ngại ngùng chút nào.

Lần này tới gặp Tần Chí Quân, trên mặt lại hiện lên tia đỏ ửng hiếm thấy.
Cô ta đặt điểm tâm và đồ hộp lên trên bàn, có chút ngượng ngùng lên tiếng: “Tần Chí Quân, lúc trước tôi nghe nói anh đã bị thương, hai hôm trước biết anh đã về, nhưng tôi ở trong nhà máy bận bịu suốt nên không có thời gian đến thăm anh.

Hôm nay được nghỉ nên qua đây thăm anh.”
Tần Chí Quân còn chưa nói gì, Trương Hà Hoa bên cạnh nhìn Triệu Quyên rồi hô toáng lên: “Ây da, tôi nói cô gái này xinh đẹp như thế, cô còn là công nhân sao? Quá lắm quá lắm nha, ây da, Chí Quân, cháu đúng là tốt số thật, cô gái này có bản lĩnh nha.”
Bà ta lại hỏi Triệu Quyên: “Cô gái à, cô làm cho nhà máy nào vậy?”
Cô ta nghe bác gái này khen mình rồi lại khen Tần Chí Quân tốt số, trong lòng ngọt ngào như bọc trong mật, cô ta cười nói: “Bác gái, bác đừng khen cháu như thế, thật là ngại quá, cháu làm trong xưởng in ấn trong huyện.”
Trương Hà Hoa kích động, công nhân trong xưởng in ấn trong huyện, đúng là có tiền đồ.

Sau này công việc này có thể truyền cho con cái, phải nói là lúc trước cô gái này trèo cao bám Tần Chí Quân, bây giờ anh phải bám người ta rồi.
Bà ta quay sang nói với Tần Chí Quân: “Chí Quân à, cô gái tốt thế này, sau này cháu phải đối tốt với người ta đó.”
Tần Chí Quân thấy Triệu Quyên không hề nhắc câu nào đến chuyện nhà họ Triệu hủy hôn, cũng ra vẻ ngầm thừa nhận những câu nói này của thím Hà Hoa, anh bèn cau mày.
Lại nói Vương Trà Hoa bế cháu gái cũng không tiện đi theo vào nhà người ta xem náo nhiệt, bà ta vòng qua vườn rau nhà họ Tần, muốn gặp Lâm Xuân Hoa, đến lúc đó nói một câu, rồi đến tận cửa thì cũng không đường đột.
Bà ta không thấy bóng dáng của Lâm Xuân Hoa trong vườn rau, hỏi người bên cạnh, nghe nói là đi xem lượng nước trong ruộng rồi.

Bà ta nhờ người chuyển lời cho Lâm Xuân Hoa một tiếng, nói là đối tượng của Tần Chí Quân tới rồi, kêu bà ấy mau chóng quay về, còn mình thì ôm cô cháu gái về nhà họ Tần.
Trên đường đi ngang trước cửa nhà Cố Kim Thịnh, thấy Tần Hiểu Muội ngồi đóng giày trong sân nhà họ Cố.


Đây đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, bà ta vội tỏ ra sốt sắng nói: “Hiểu Muội à, sao cháu lại ngồi ở đây? Mau về nhà đi, đối tượng của anh trai cháu đang ở nhà kìa, thím đến vườn rau gọi mẹ cháu mà không có gặp bà ấy.”
Tần Hiểu Muội nghe câu này thì nhất thời chưa phản ứng kịp, đối tượng của anh trai?
Vương Trà Hoa nóng lòng lên tiếng: “Ây da, thím nói cháu còn ngây ra đó làm gì? Cô gái đó đến từ vịnh Tam Gia, ăn mặc đẹp đẽ, còn cầm theo điểm tâm và đồ hộp đến tận cửa nữa.

Ba cháu dẫn hai anh trai vào trấn làm việc, mẹ cháu không có nhà.

Bây giờ nhà cháu ngay cả người để pha trà cũng chẳng có, cháu mau chóng về nhà đi.”
Vịnh Tam Gia, không phải nói chuyện hôn sự không tính nữa hay sao? Sao lại tới nhà? Tần Hiểu Muội vội quay đầu nhìn Cố Uyển, thấy nét mặt của cô trước hết là ngạc nhiên, sau đó thì có chút luống cuống.
Lúc nãy cô ấy mới xác nhận tâm ý của bạn tốt, bây giờ để cô nghe được anh trai có đối tượng tìm đến tận nhà, chuyện này đúng thật là…
Lúc trước, người của nhà họ Triệu huỷ hôn vốn đã không phúc hậu, chẳng qua nhà họ trước sau cũng không nói ra bên ngoài, cũng không tồn tại chuyện mất mặt, làm trò hề cho người khác.

Bây giờ cô gái nhà họ Triệu tự mình tới thôn, còn nói với người trong thôn cô ta là đối tượng của anh trai cô ấy, trong lòng của Tần Hiểu Muội có hơi bực bội.
Nhà họ Cố và nhà họ Tần đề nghị hôn sự vẫn chỉ là người lớn hai nhà nói riêng với nhau, chứ chưa công khai rộng rãi.

Bây giờ như vậy cũng không tiện gọi Tiểu Uyển can thiệp vào, cô ấy nhìn Cố Uyển một cái, ra hiệu cho cô yên tâm, nói: “Mình về coi sóc xem sao, tối nay tới tìm cậu chơi.”
Tần Chí Quân bên kia thấy thái độ của Triệu Quyên không rõ ràng, một người đàn ông như anh cũng không thể để cô ta ở trong phòng mình.

Có thím Hà Hoa thì còn dễ nói, nếu bà ta đi thì lúc đó không nói rõ ràng được.

Thế là anh lăn xe mời hai người ra phòng khách ngồi.
Triệu Quyên có ý muốn tiến lên giúp anh đẩy xe lăn, rốt cuộc vẫn ngại có thím Hà Hoa ở đây nên không bước lên.

Ba người đi tới phòng khách, đúng lúc Tần Hiểu Muội cũng trở về, phía sau còn có Vương Trà Hoa bế theo cô cháu gái.
Cô ấy nhìn Trương Hà Hoa rồi cười ha hả: “Phía trước tôi thấy Xuân Hoa ra vườn rau, quay sang gọi bà ấy nhưng không thấy người đâu, nên đành tìm Hiểu Muội về.”
Hai người đều có ý định muốn xem náo nhiệt, ai cũng không nói toạc ra tâm tư của người kia.

Tần Hiểu Muội vừa rót nước tiếp đãi, vừa quan sát Triệu Quyên, xem xong thì trong lòng thầm nhận xét: ‘Không xinh bằng Tiểu Uyển, không dịu dàng như Tiểu Uyển, da dẻ cũng không trắng như Tiểu Uyển.’
Lúc này, Vương Trà Hoa đang hỏi Triệu Quyên bao nhiêu tuổi, trong nhà có nói khi nào thì để cô ta kết hôn hay không.


Triệu Quyên nhìn Tần Chí Quân, xấu hổ cúi đầu mỉm cười.
Tần Hiểu Muội tức tối trong lòng bổ sung một câu ‘còn mặt dày nữa chứ’.

Rõ ràng chuyện hôn sự đã hủy rồi, cứ làm ra dáng vẻ để gạt người ngoài, chỉ là trong lòng cô ấy tức không chịu được, một cô gái nhỏ còn chưa lấy chồng cũng không nên dính líu những chuyện thế này.
Lúc này nghe Tần Chí Quân nghiêm túc nói: “Hai thím à, lần trước tôi về từng xem mắt với cô gái nhà họ Triệu này, lúc đó ngắm trúng.

Nhưng sau khi chân tôi bị thương, hôm trước nhà họ Triệu đã nhờ người mai mối đến nói chuyện hôn sự này không tính nữa, cho nên tôi và cô gái nhà họ Triệu này cũng sẽ không kết hôn.”
“Hả?”
Vương Trà Hoa và Trương Hà Hoa đều ngơ ngác, còn có chuyện này à.

Nhưng lúc nãy cô gái đó nói bên ngoài cô ta là đối tượng của Tần Chí Quân, cũng không nói chuyện kết hôn đã huỷ.
Ban đầu, khi thím Hà Hoa trêu ghẹo họ trong phòng của Tần Chí Quân, trong lòng của Triệu Quyên cũng có chút bồn chồn, thấy anh cũng không nói gì nên cô ta mới yên tâm.
Lúc này lại nghe thấy Tần Chí Quân giọng điệu thản nhiên gọi cô là cô gái nhà họ Triệu, còn nói ra chuyện huỷ hôn của ba mẹ cô ta, trên mặt chẳng còn sự ngượng ngùng gì cả, gương mặt nửa trắng nửa đỏ có chút xấu hổ.
Nhưng chỉ một lát sau, cô ta điều chỉnh lại, đứng thẳng lưng nói với Tần Chí Quân: “Tần Chí Quân, chuyện này là do ba mẹ tôi làm không chu đáo, tôi không nhận chuyện huỷ hôn này.

Lúc đó chúng ta vừa ý nhau thì chính là vừa ý, anh có tàn tật thì tôi cũng vẫn vui lòng gả cho anh.”
Vương Trà Hoa: ‘Ái chà chà, ăn quả dưa to đùng rồi.’
Trương Hà Hoa: ‘Cô gái này ăn nói mạnh miệng thật, nhiều người có mặt thế này mà tự mình nói là muốn gả cho người ta.’
Lúc nãy bà ta còn cảm thấy tính cách của cô gái này nhanh nhẹn, nói chuyện vui vẻ, bây giờ thì cảm thấy cô ta nhanh quá mức rồi.
Tần Hiểu Muội càng giận hơn, một cô gái có ba mẹ đã huỷ hôn, tự mình tìm đến tận cửa muốn nói là gả cho người ta công khai thế này.

Dù cô ta muốn gả nhưng nhà họ cũng không cần.
Cô ấy muốn nói gì đó, nhưng ở độ tuổi như cô nàng, cũng không tiện can thiệp vào chuyện hôn sự của anh cả.

Vốn dĩ cô ấy muốn đưa bát trà cho Triệu Quyên, liền nặng nề đặt lên bàn trước mặt cô ta, lực tay không nhẹ, “cạch” một cái làm nước sôi để nguội trong bát văng mấy giọt ra ngoài..