Nửa đêm, Cố Uyển tỉnh lại.
Trong xe vẫn có ánh sáng yếu ớt, trong phút chốc cô không nhận ra mình đang ở đâu.
Phát hiện dưới chân mình có gì đó khác thường, Cố Uyển nhìn về phía dưới giường lập tức thấy Tần Chí Quân đang ngồi, chân của cô đang đặt trên đùi anh, tay anh đặt tên đó.
Cô nâng cổ tay lên, đã ba giờ rưỡi sáng.
Người này ngốc sao? Cứ ngồi cả một đêm như thế.
Cô muốn kêu anh nằm xuống, chân chỉ vừa hơi di chuyển, Tần Chí Quân lập tức quay sang.
“Uyển Uyển, tỉnh rồi?”
Cố Uyển vâng một tiếng, nhẹ nhàng dời chân khỏi đùi anh.
Lo lắng trong xe còn có người khác, giọng nói của cô cũng nhỏ lại, nói: "Tần đại ca, anh cứ ngồi một đêm như vậy ư? Sao lại không đi ngủ."
Tần Chí Quân nở nụ cười, trên tàu hỏa cũng không an toàn như thế, trong coi cô nhóc này anh mới yên tâm được, nhỏ giọng bảo: “Lúc nhận chức cũng mấy ngày mấy đêm không ngủ là chuyện thường, đây chỉ là dựa vào ngủ thôi, anh canh cho em, em ngủ tiếp một lát đi.”
Cố Uyển lắc đầu, xoay người cầm gối của mình đi đến cạnh Tần Chí Quân, đặt cái gối xuống ngực anh, nhìn anh nói: "Em ngủ đủ rồi, muốn ngồi một lúc, Tần đại ca ngủ đi."
Một bộ dáng nếu Tần Chí Quân mà không nghe thì sẽ không bỏ qua.
Tần Chí Quân nhìn cái gối trên ngực mình, lại nhìn cô gái bé nhỏ ngửa đầu cố chấp nhìn mình, mặt đầy ý cười.
“Được.”
Cố Uyển nghe anh đồng ý mới nở nụ cười quay về bên cửa sổ ngồi xuống.
Tần Chí Quân đặt cái gối nghiêng lại, nằm xuống, anh người cao chân dài, lại vì Cố Uyển đang ngồi bên cửa sổ nên co quắp chân.
Cố Uyển nhìn anh ngủ như vậy, nghĩ đến anh cả đêm không chịu nằm xuống chỉ vì muốn canh cho mình ngủ.
Dù mặt hơi đỏ lên nhưng vẫn học dáng vẻ của anh, vươn tay đặt chân người đàn ông lên đùi mình, lại sửa chăn cho anh.
Lúc làm việc này, cả quá trình cô đều nhìn màn đêm bên ngoài cửa sổ, không dám nhìn mặt Tần Chí Quân.
Lúc đầu cơ thể Tần Chí Quân cứng đờ, sau đó khóe môi càng ngày càng cong lên, nhìn thấy sườn mặt Cố Uyển từ đầu đến cuối không hề quay sang, cả mặt đều ngập tràn ý cười ấm áp.
Cái gối trên tàu thật ra cũng không gọi là sạch sẽ, nhưng Cố Uyển gối ngủ cả đêm, có lẽ là nhiễm hương thơm cô tỏa ra, trên gối cũng có mùi hương ấm áp thoang thoảng của cô.
Vốn dĩ cũng không buồn ngủ nhưng lại từ từ thả lỏng, ngủ mất.
Khoảng chừng qua mười phút, trừ tiếng đoàn tàu phát ra, Cố Uyển còn nghe được tiếng hít thở đều đều của Tần Chí Quân, đến lúc này cô mới dám quay đầu lại nhìn anh.
Ánh sáng bên trong tàu không sáng lắm, cô chỉ có thể nhìn thấy đường nét khuôn mặt cứng rắn của người đàn ông.
Khoé môi cô cong lên, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn và hạnh phúc.
Cô nghĩ lúc anh canh giữ cho mình ngủ, có lẽ cũng có tâm tình như thế.
Năm giờ, trời sáng.
Tần Chí Quân cơ hồ trời vừa sáng đã tỉnh lại, mở to mắt thấy Cố Uyển nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, yên lặng, trên người tỏa ra một vẻ đẹp không nhiễm khói lửa nhân gian.
Anh nhìn hồi lâu mới di chuyển cơ thể, đặt chân đang để trên đùi cô xuống, đứng dậy ngồi xuống bên cạnh cô, đúng lúc Cố Uyển quay đầu lại đối diện với nhau.
“Tỉnh rồi?”
“Chân có tê không?”
Hai người hỏi cùng một lúc, cùng nở nụ cười.
Hai người thay nhau đi rửa mặt, Tần Chí Quân lấy hai hộp sữa mạch nha mà mẹ anh nhét vào túi ra, đặt mấy thìa anh mang theo vào chén tráng men, pha nước sôi, lại cầm hai cái bánh mì đưa cho Cố Uyển ăn.
Toa xe nhỏ hẹp, anh rời khỏi phòng pha trà về chỗ mình, mùi sữa mạch nha nhẹ nhàng tỏa ra dọc đường.
Cố Uyển cầm một cái bánh mì trong đó đưa cho Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân bảo cô ăn trước và nói: “Chỉ mang theo một cái chén, em ăn trước đi, lát nữa anh ăn sau."
Hai người đi rất gấp, chỉ mang theo một cái chén tráng men, bây giờ còn sớm, Cố Uyển liền ăn trước.
Cô ăn rất tinh tế, Tần Chí Quân thấy cô ăn xong một cái bánh mì lập tức đưa cái khác cho cô.
Cố Uyển lắc đầu không chịu ăn, anh nhíu mày, chỉ ăn chút xíu vậy thôi?
Cố Uyển lắc đầu, nói: “Em ăn không vào.”
Anh nhìn cô, hỏi: “Thật sự no rồi sao?”
Cô cam đoan lần nữa anh mới bỏ qua, chính mình cầm lấy chén trà đi rửa rồi bưng một chén nước sôi trở lại.
Sau đó Cố Uyển chỉ thấy anh cầm cái bánh mì cô không ăn kia để lại vào túi, rồi lấy bánh bao ăn cùng nước lọc.
“Tần đại ca, sao không ăn bánh mì và sữa mạch nha?” Cô hỏi.
Tần Chí Quân cười liếc nhìn cô và nói: “Anh là đàn ông, không thích ăn đồ ngọt”
Cố Uyển nửa tin nửa ngờ, nhưng đến giữa trưa anh dùng cái chén tráng men kia nấu mì tôm hương thơm tỏa ra bốn phía cho cô, bên trong còn có một cái chân giò hun khói.
Còn anh lại là nước sôi và bánh mì, còn đỡ hơn bánh bao.
Lúc này Cố Uyển sao còn không hiểu, những đồ ăn đó mua rất đắt tiền, anh đều không nỡ ăn.
Không biết trong lòng có mùi vị gì, giống như có vị ngọt, có giận dữ, còn có đau lòng, cô nhìn anh nói: “Đàn ông như anh cũng không thích ăn mặn sao?”
Tần Chí Quân cười khanh khách, thỏ trắng bé nhỏ cũng biết nhe răng rồi.
Đến tối, Cố Uyển không chịu ăn trước, cô không chịu ăn mì Tần Chí Quân nấu cho cũng không động đến cả hộp vừa mở, đưa đũa cho Tần Chí Quân, bắt buộc anh phải ăn trước.
Được người phụ nữ mình yêu quan tâm là cảm giác gì, Tần Chí Quân nói, có chút bất đắc dĩ, rất ngọt, lồng ng.ực rất thỏa mãn, tim đập nhanh lạ thường?
Lúc trước trên tàu từng nhìn thấy người khác ăn mì ăn liền, anh chưa ăn bao giờ, cũng không phải không muốn tốn tiền, chỉ là số lần anh ngồi tàu hỏa không nhiều, cũng không theo đuổi đam mê ăn uống.
Chỉ biết thứ này có mùi thơm rất đặc biệt, cho nên ở nhà ga mua mấy gói cho cô nhóc này nếm thử một chút.
Bây giờ cô nhóc lại không chịu ăn, nhất định anh phải ăn hết chén mì này, anh suýt nữa không khống chế được mà cong khóe môi, nhận lấy đôi đũa trên tay Cố Uyển, ăn một miếng lớn, thực sự ăn rất ngon, thậm chí anh còn uống sạch hết nước.
Vài thập niên sau Tần Chí Quân vẫn nhớ rõ mùi vị chén mì kia, ngon hơn hết thảy sơn hào hải vị.
Cố Uyển nở nụ cười, lần này cướp lấy cái chén trong tay Tần Chí Quân đi rửa, sau đó rót ly nước sôi, cầm lấy hai cái bánh bao của Tần Chí Quân, ăn từng ngụm.
Tần Chí Quân luống cuống, cầm bánh bao đổi thành bánh mì, Cố Uyển không chịu.
“Ở trong thôn có thể ăn bánh bao trắng đã tốt lắm rồi, em rất thích, buổi tối đã muốn ăn cái này.”
Tần Chí Quân không đoạt bánh bao trên tay cô nữa, anh nhanh chóng cầm một cái bánh bao khác ăn, chờ Cố Uyển ăn bánh bao trên tay xong, lập tức đưa bánh mì tới.
Cố Uyển thấy anh như thế, cảm thấy buồn cười, cầm lấy bánh mì rồi chia làm hai phần, đưa một nửa cho anh, cười khanh khách nói: “Nếm thử chút không?”
Tần Chí Quân cảm nhận tìm mình đang loạn nhịp, khóe miệng cong lên muốn nhịn cũng không được, cười nhẹ nhận lấy nửa bánh mì kia, cười nói: “Được, anh nếm thử.”
Cô nhóc thích trêu chọc anh.
Chỉ là ăn vài bữa cơm trên tàu hỏa, là chuyện cực kì bình thường, cô lại có thể khiến tim anh đập loạn, giống như tên ngốc tràn ngập hạnh phúc.
Tay kia của anh giật giật, hiện tại cực kỳ muốn ôm cô nhóc vào lòng, đáng tiếc là đang trên xe lửa.
Mở hộp cá hộp cho anh và cô cùng ăn, một miếng bánh mà một miếng cá, mùi vị cực kỳ ngon.
Tần Chí Quân gắp miếng cá đưa đến bên miệng Cố Uyển, Cố Uyển ngẩn người, sau đó đỏ mặt.
Lúc lắc đầu nói: ”Để em tự ăn."
Tần Chí Quân lại giơ chiếc đũa chỉ nhìn cô cười, giường của hai người nằm ở giữa, Cố Uyển sợ anh cứ như thế sẽ bị người đi trên hành lang nhìn thấy.
Nhìn anh không chịu hạ đũa, gấp gáp đến mức mắt cứ nhìn hành lang, thấy không có ai đi qua, nhanh chóng cúi đầu ăn miếng cá kia.
Cuối cùng Tần Chí Quân cũng hài lòng, hạ đũa lại gặp thêm miếng cá, cuối cùng bữa cơm biến thành một mình Tần Chí Quân cho ăn.
Đến khi trong hộp chỉ còn xương cá, mà Cố Uyển cũng ăn một cái bánh bao và hai cái bánh mì, vuốt bụng nói ăn không vào, anh mới xác nhận lại: “Thật sự no rồi sao?”
Cố Uyển gật đầu, anh thở dài, trong lòng hơi không đành lòng.
Gắp xương cá cho vào miệng, rất thơm và mềm, cắn một cái đã vỡ.
Nghĩ lần sau mua cho cô nhóc thêm vài hộp, cô rất thích ăn.
Vận may của hai người không tệ, tàu hỏa chỉ trễ nửa giờ, bảy giờ hai mươi đã đến nhà ga thành phố B.
Chu Dương đã đợi ở cửa nhà ga từ lúc sáu giờ, Tần Chí Quân rất cao, còn mặc quân phục, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trong đám người.
Chu Dương vẫy tay với Tần Chí Quân từ xa, sau đó theo bản năng nhìn bên người hắn.
Cánh tay đang vẫy bỗng ngừng lại.
Cô gái mặc váy dài màu đỏ, tóc đen xoã trên vai, làn da trắng đến mức phát sáng, ánh sáng ban mai rơi trên người cô, trong đám người xô đẩy trong nhà ga như một tiên nữ lạc vào nhân gian.
Tần Chí Quân dường như đang nói gì đó với cô, cô nhìn theo tầm mắt anh, Chu Dương vừa bị cô nhìn thấy, giật mình tỉnh lại, vẫy tay vài cái thật mạnh mới thả xuống.
Tất cả sự khiếp sợ trong lòng đều hóa thành tiếng cảm thán.
Tần Chí Quân cưới một người đẹp như thế, khó trách người điên cuồng huấn luyện như anh lại xin phép không về đơn vị, khó trách về đơn vị cũng phải mang vợ theo.
Có thể hiểu nha...
Tần Chí Quân lại gần, Chu Dương ôm lấy anh, lại nhìn chân anh cười nói: “Tận mắt thấy chú không sao anh mới thật sự yên tâm.”
Quay sang hỏi Tần Chí Quân: “Đây là em dâu?”
Tần Chí Quân gật đầu, nói: “Là vợ em, Cố Uyển.”
Lại nói với Cố Uyển: “Uyển Uyển, đây là anh em tốt của anh, cũng là chiến hữu, tên Chu Dương, là anh trai của Chu Tĩnh.”
Cố Uyển cười, gật đầu nói: "Chào anh Chu."
Chu Dương nở nụ cười nói: “Chào em dâu, thằng nhóc Tần Chí Quân thật có phúc.
Đi, anh dắt bọn em đi xem phòng trước, lúc trước chị dâu em đã quét dọn qua, trước khi đơn xin tùy quân được duyệt, em dâu cứ ở đây đã.”
Cố Uyển có chút không rõ ý tứ anh ấy, nghi ngờ nhìn về phía Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân nói: "Anh không yên tâm cho em ở nhờ gần nơi anh đóng quân, đúng lúc Chu Dương có một căn nhà ở nội thành bỏ trống, anh thuê của anh ấy nửa năm, trước tiên em cứ ở tạm, lúc rảnh anh sẽ đến thăm em, được không?"
Không đợi Cố Uyển đáp lại, Chu Dương đánh một cái vào vai Tần Chí Quân: “Thằng nhóc này xấu hổ gì chứ, tình bạn của chúng ta cần gì nói đến tiền thuê nhà.”.