Cuối cùng thì Cố Uyển cũng không thể lấy lại vải quấn của mình, cô đành phải mặc chiếc váy hôm qua bị Tần Chí Quân cởi ra.
Trên mặt đỏ ửng không biết là do váy đỏ phản chiếu hay là do xấu hổ nữa.
Ra khỏi phòng thì Tần Chí Quân buông tay cô, hai người một trước một sau đi rửa mặt.
Hôm qua Lâm Xuân Hoa và Hiểu Muội thu dọn bát đũa trên bàn rượu đến rất muộn mới xong nên bây giờ mới dậy, thấy đôi vợ chồng trẻ cũng dậy sớm thì ngạc nhiên, nói: “Sao hai đứa không ngủ thêm chút nữa, trong nhà cũng không có việc gì cần hai đứa làm.
Mau về ngủ thêm đi."
Cố Uyển đỏ mặt lắc đầu.
Cô thấy bát đũa đều đã rửa sạch sắp xếp gọn gàng thì có hơi xấu hổ, nói: “Mẹ ơi, hôm qua lúc con mời rượu thì đã say mất, không giúp mẹ thu dọn được, sáng hôm nay ăn gì ạ? Để con đi nấu cho.”
Lâm Xuân Hoa nở nụ cười, nói: “Con là cô dâu mới, sao lại để con làm cái này chứ.
Con đi rửa mặt rồi về phòng nghỉ ngơi chút đi, lúc nào ăn sáng mẹ sẽ gọi."
Cái xưng hô mẹ con này gọi nhiều cũng quen miệng, cũng không còn lo lắng như hôm qua nữa.
Cô mỉm cười không nói gì thêm mà sau khi rửa mặt xong đi thẳng vào trong bếp, cầm lá cây đốt lửa một cách quen tay.
Lâm Xuân Hoa đi theo sau vào, giành lấy việc mà Cố Uyển đang làm, nói với Tần Chí Quân: “Chí Quân, dẫn vợ con về phòng nghỉ ngơi đi, nàng dâu mới vào cửa ba ngày đầu chưa được làm việc nhà đâu.”
Quay lại nói với Cố Uyển: “Mẹ biết con là đứa con ngoan, nhưng con dâu mới về nhà chồng ba ngày đầu không thể làm việc, nếu không thì sẽ vất vả cả đời.
Con muốn giúp mẹ làm việc nhà thì chúng ta còn rất nhiều thời gian.
Con nghe lời đi, mấy ngày nay cứ nghỉ ngơi cho tốt là được.”
Tần Chí Quân vui vẻ định đưa Cố Uyển vào phòng nhưng Cố Uyển sau khi ra khỏi phòng bếp thì không định vào phòng với anh, mà đi qua gõ cửa phòng Tần Hiểu Muội ở phía bên phải.
Lúc này Hiểu Muội đã dậy, nghe tiếng đập cửa, mở cửa ra thì thấy là Cố Uyển.
Cô ló đầu ra xem xét thì thấy anh cả ở cửa phòng đối diện nhìn rất ngạc nhiên thì bật cười kéo Cố Uyển vào trong phòng mình.
Tần Chí Quân:...
Em gái đúng là không có mắt nhìn mà.
Cố Uyển bước vào phòng Tần Hiểu Muội thì thở nhẹ nhõm.
Lúc sáng như vậy rồi nên cô không dám ở một mình với Tần Chí Quân.
Tần Hiểu Muội nhìn cô cười mãi, cười một lúc lâu mới trêu ghẹo: “Chị không ở chỗ anh em, tìm đến chỗ này của em làm gì hả?”
Mặt Cố Uyển đỏ hồng đầy khả nghỉ, nói: “Cũng không có việc gì, mấy ngày này mẹ không cho chị làm việc nhà, nói là quy định như vậy.
Chị đang rảnh rỗi nên đến đây chơi với em.”
Dù sao Tần Hiểu Muội vẫn là cô gái chưa lấy chồng, không đoán ra được côkhông gánh nổi sự nhiệt tình của Tần Chí Quân, chỉ nói Cố Uyển da mặt mỏng, lúc ở cùng anh cô thì ngại ngùng, sau đó không trêu cô nữa.
Cũng không lâu sau, mấy cha con nhà họ Tần cũng tỉnh dậy, tính cả Tần Chí Quân nữa, mấy cha con mang trả những bàn ghế bát đũa cho nhà hàng xóm.
Sau khi trả xong đồ thì Lâm Xuân Hoa cũng đã nấu đồ ăn sáng xong.
Đồ ăn sáng rất phong phú gồm có cháo gạo trắng, một vài cái sủi cảo khoai môn hôm qua không dọn lên mâm, cháo rau khô, trước mặt Cố Uyển còn có thêm một quả trứng
Cố Uyển thấy chỉ có một mình cô có trứng nên ngại không dám ăn, đưa quả trứng qua cho Lâm Xuân Hoa, nói: “Mẹ vất vả rồi, quả trứng này mẹ ăn đi ạ.”
Lâm Xuân Hoa mỉm cười đẩy về lại: “Cái này là đặc biệt luộc cho con, con phải bồi bổ cho thật tốt đó.”
Cái này cũng không khác gì nói đêm qua vất vả rồi.
Tần Chí Quân nghe hiểu ẩn ý của mẹ thì bị sặc, cầm lấy quả trứng gà bị hai người nhường qua nhường lại, đập đập mấy cái lên mép bàn, nhanh tay bóc vỏ đưa đến bên miệng Cố Uyển, cười nói: “Đây em ăn di."
Cố Uyển bị anh làm cho đỏ bừng mặt, rụt đầu về phía sau, vươn tay cầm lấy quả trứng anh đưa đến bên miệng không đám nhường nữa.
Lâm Xuân Hoa thấy vậy thì bật cười, trêu ghẹo: “Chí Quân biết đau lòng cho vợ rồi.”
Cả bàn ai cũng bật cười, mặt Cố Uyển càng đỏ hơn.
Sau khi ăn sáng xong, Tần Chí Quân và Cố Uyển ngồi xe đi lấy giấy chứng nhận kết hôn của bộ đội trên huyện.
Trước khi đi, Lâm Xuân Hoa nhắc nhở bọn họ đến chỗ gần đó mua ít kẹo hoa quả đến phát cho nhân viên.
Cố Uyển về phòng mở rương đồ cưới của mình, bên trong vốn bỏ kẹo Tần Chí Quân mua cho cô mà cô có chia một ít cho mẹ mình, giữ lại cho mình một ít.
Lúc này lấy số kẹo này ra dùng là vừa vặn, tránh được một khoản tiền.
Lúc hai người đến, chỗ đăng ký kết hôn đã có năm sáu đôi vợ chồng trẻ xếp hàng trên những chiếc ghế gỗ dài.
Tần Chí Quân và Cố Uyển cũng ngồi chờ trên ghế.
Ở chỗ này ngoại trừ mấy cái bàn làm việc, ba băng ghế và mấy cái ghế để xếp hàng chờ thì không có cái gì khác.
Trên tường có rất nhiều giấy được treo trên sợi dây có kẹp sắt, có vẻ giống với giấy chứng nhận do lữ đoàn của Tần Chí Quân cấp.
Ngay lúc này có một đôi vợ chồng trẻ đang bị cán bộ hỏi hai người làm sao quen biết, cả hai đều rụt đầu.
Người chồng trẻ che gương mặt đỏ bừng, ngại ngùng nói: “Gặp nhau ở nhà cô ấy một lần "
Người cán bộ hơn bốn mươi tuổi lại hỏi tiếp: “Vừa gặp đã thích rồi sao?” Người đàn ông vừa ngẩng đầu lên lại vội vàng cúi xuống, nói hàm hồ: “Vâng"
Mấy đôi vợ chồng xếp hàng cười vang.
Cán bộ làm việc tiếp tục hỏi nhà gái: “Cô đồng ý không?”
Người con gái từ đầu đến cuối đều xấu hổ cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, nói ai cũng không nghe được.
Phải nói đến lần thứ hai thì cán bộ mới nghe rõ, nói: “Đồng ý là tốt rồi.
Đừng có đăng kí ở đây xong rồi về nhà lại bảo không đồng ý, hôm qua đã có trường hợp như vậy đó.
Nếu cô đồng ý rồi thì đăng kí thôi.
Hai cô cậu đã trở thành vợ chồng hợp pháp rồi.”
Cố Uyển hơi ngây ra, nhận giấy đăng kí kết hôn còn hỏi chuyện này sao?
Đợi hơn nửa tiếng cuối cùng cũng đến lượt Cố Uyển và Tần Chí Quân.
Người cán bộ thấy đôi vợ chồng này, chồng thì mang quân phục, nữ thì mang một bộ váy dài màu đỏ, hai người đều rất đẹp, nụ cười trên gương mặt cán bộ cũng tươi hơn rất nhiều.
Vẫn hỏi theo thường lệ là xác định quan hệ yêu đương như thế nào.
Mặt Cố Uyển đỏ ửng nhưng trước mặt cán bộ thì vẫn ngồi ngay ngắn.
Tần Chí Quân có dáng vẻ quân nhân, ngồi thẳng tắp, hai tay đặt trên gối rất tự nhiên, trả lời rất trang trọng: "Hai nhà là hàng xóm cũ nhiều năm, người lớn sắp xếp cuộc hôn nhân này.”
Lúc được hỏi có tự nguyện kết hôn không Cố Uyển cong khóe môi, tuy thẹn thùng nhưng vẫn trịnh trọng gật đầu, nói: “Tôi tự nguyên.”
Đợi đến lúc cán bộ mang hai tờ giấy đăng kí kết hôn giống nhau đưa cho hai người, Tần Chí Quân và Cố Uyển mang kẹo chuẩn bị sẵn ở nhà tặng họ: “Một chút tấm lòng của chúng tôi để hai người dính ít không khí vui mừng.”
Nghe nói như vậy thì hai cán bộ cười càng tươi hơn.
Kẹo là đồ tốt, tốt hơn nữa là có thể mang về nhà làm đồ ăn vặt cho cháu trai cháu gái.
Tần Chí Quân cầm hai tờ giấy mỏng này, không đi thẳng trạm xe mà đi bộ một hồi lâu trên đường, đi cho đến lúc thấy một chỗ làm khung.
Nhìn người thợ đóng khung cho giấy đăng ký kết hôn xong thì mới hài lòng quay về.
“Anh đóng khung nó làm gì vậy hả? Chẳng lẽ còn muốn treo lên tường sao?
“Để bảo quản thật tốt, có khung bảo vệ thì sẽ không dễ hư hỏng."
Không biết anh nghĩ đến chuyện gì, còn nở nụ cười nói thêm: “Đợi chúng ta già rồi thì đưa cho con chúng ta xem.”
Nghe anh nói đến con cái, Cố Uyển đỏ mặt, giả vờ quay mặt ra đường không nghe thấy, nhưng trong lòng không ngăn được sự ngọt ngào.
Bấy giờ có rất nhiều nhà chỉ mở tiệc mừng cho có chứ không lĩnh giấy đăng ký, còn anh lại trân trọng như vậy, khóe môi Cố Uyển bất giác cong lên..