Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 27: Xong Rồi





Cố Uyển chưa từng nghĩ đến Tần Chí Quân phải về quân đội, hơn nữa đơn vị đồn trú còn gọi điện thoại tới nhanh như vậy, trong lòng cô thật sự lo lắng.

Khi Tần Chí Quân quay về phòng hỏi cô và Tần Hiểu Muội có muốn đi lên thị trấn cùng hay không, cô thất thần từ chối.
Sau khi Tần Chí Quân đi không bao lâu, cô cũng về nhà.
Mấy ngày này bởi vì phần lớn thời gian đều ở bên cạnh Tần Chí Quân, thật ra cô không chú ý đến vết bớt kia mỗi ngày, chính là không xuất hiện đau đớn giống ngày bị thương, cái đuôi không tiếp tục dài ra nữa, nhưng cũng không biến mất.

C.ởi quần áo và vải quấn nhìn một chút, bộ phận phai màu đã khôi phục lại rất nhiều, hiện giờ là màu hồng nhạt, nhưng mấu chốt là Tần Chí Quân sắp về bộ đội, nhất thời cô thật sự không biết nên làm gì, ở trong phòng suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm được lối ra.

Lúc ấy con thú khế ước kia để lại một câu không rõ ràng, nói bây giờ cô lập gia đình thì sẽ hại đối phương.
Cũng không biết Tần Chí Quân vội vã lên thị trấn làm gì, đành phải chờ anh về quay rồi hỏi thăm thời gian cụ thể lúc nào anh về đơn vị.
Khi mặc lại quần áo, chiếc áo lót bó sát người khiến cô khó chịu muốn chết, gần đây phần ngực thường xuyên đau nhức, sợ là có chút liên quan tới chiếc áo lót không vừa vặn, Cố Uyển đi tìm Chúc Phượng Tiên nói muốn xin phiếu vải và tiền mua hai cái áo trong, Chúc Phượng Tiên nhăn mày tới mức có thể kẹp chết muỗi.

“Con gái mua nhiều áo trong như vậy làm gì, thứ đó mặc ở bên trong cũng không ai nhìn thấy được, nhà chúng ta cũng không có bao nhiêu phiếu vải, sao có thể đưa soàn soạt cho một mình con, chị dâu con có thể không có ý kiến gì sao.”
Cố Uyển đỏ mặt, nhưng mặc áo trong không vừa vặn thật sự rất khó chịu, chỉ là cô không nói nguyên nhân này ra.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.


Anh Biết Mình Sắp Mất Em
2.

Nghiệt Duyên: Cô Dâu Nuôi Từ Bé!
3.

Sống Như Hoa Mùa Hạ
4.

Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
=====================================
Chúc Phượng Tiên thấy cô như vậy, thì khuyên nhủ: “Không phải không lâu trước đây Chí Quân còn mua cho con bộ váy rất đẹp sao? Mặc lên người không biết bao nhiêu người trong thôn thèm khát muốn chết, con cũng đừng để ý áo trong gì đó như vậy.”
Cố Uyển không nói nhiều thêm gì nữa, gật đầu về phòng của mình, chờ Chúc Phượng Tiên vừa đi ra ngoài, cô lấy dao chẻ củi đi thẳng lên núi, cũng không dám lấy sọt và cây gậy lúc trước quen dùng, sợ người trong nhà phát hiện không thấy hai thứ đó thì đoán ra được cô bắt gà rừng tích cóp tiền riêng.
Từ lần trước bị thương ở trong núi, không ai cho cô đi vào trong núi nữa, nhưng trong lòng cô biết rõ, con chim đại bàng kia không giống chim thú bình thường trong núi, không thể nào gặp thường xuyên, thay vì xin mẹ tiền đi mua đồ, không bằng tự mình lặng lẽ vào núi nhặt đồ và thực phẩm để đổi tiền.
Cô săn gà rừng rất thuận tay, hơn một tiếng đồng hồ thu hoạch được bốn con, cô tìm một chỗ ở trên núi để giấu đồ, cầm dao chẻ củi chặt một bó củi nhỏ rồi về nhà.
Lúc này đã tới giờ nấu cơm trưa, Vương Thuỷ Anh thấy cô xách bó củi, mắt sáng rực lên, hỏi: “Tiểu Uyển, em lên trên núi?”
Cố Uyển không giỏi nói dối, nét mặt cũng không tự nhiên như vậy, chỉ cúi đầu không nhìn chị dâu cả của mình, thấp giọng đáp lại một câu: “Vâng, chặt chút củi ở bên cạnh.”
Vương Thuỷ Anh ngắm nhìn bó củi trên tay Cố Uyển một vòng, không nhìn thấy gà rừng, có chút thất vọng.
Từ sau khi Cố Uyển bị thương, đã một thời gian chị không ăn thịt, theo lý, trước kia cũng là mấy tháng mới ăn một bữa, bây giờ cũng mới chỉ sáu bảy ngày, nhưng chị đã cảm thấy khó chịu, miệng bị chiều hư rồi.

Nhưng chị cũng không dám kêu cô em chồng đi bắt thú rừng cho chị ăn, xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm chứ.
Ăn cơm trưa xong, nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, Cố Uyển cầm cái túi da rắn cũ đi đến chỗ giấu đồ ở ngọn núi bên cạnh, đi vòng vèo rồi lên thị trấn, trạm thực phẩm và hợp tác xã cung tiêu đều ở trên thị trấn.
Đi bộ từ thôn Thanh Hồ đến thị trấn khoảng chừng bốn năm chục phút, khi cô đến trạm thực phẩm đã là hai giờ chiều, thời buổi này mua bán gọi là lợi dụng cơ hội để kiếm lợi, mấy năm đầu bắt rất chặt, bán cho trạm thực phẩm là đi con đường chính quy, chỉ cần là đồ có lai lịch rõ ràng thì không sợ.
Nhưng Cố Uyển là lần đầu đến trạm thực phẩm bán đồ, trong lòng rất lo lắng, tuy nhiên sự lo lắng của coi rõ ràng là dư thừa, nhân viên phụ trách thu hàng lười hỏi nhiều thêm một câu, xách cân lên, dịch quả cân đến khi cái cân không thể vểnh lên nữa, mới nói: “Mười hai cân.”
Cầm sợi dây treo quả cân, để Cố Uyển nhìn trên đòn cân một chút, đặt đồ xuống bàn thịt, cầm máy tính cũ ở bên cạnh, gõ cạch cạch vài cái, nói: “Không có lông không có nội tạng giá thu mua là sáu xu rưỡi một cân, mười hai cân tổng cộng là bảy tệ tám xu.”
Khi Cố Uyển nhận lấy bảy tệ tám xu từ trên tay người bán hàng của trạm thực phẩm, hai tay cô run rẩy cầm số tiền lớn đầu tiên trong cuộc đời.
Bởi vì sợ gặp phải người quen ở trong thị trấn, cô nhanh chóng bỏ tiền vào trong túi, trái tim nhỏ đập thình thịch dữ dội.
Đang nghĩ muốn đi xem con phố đối diện hợp tác xã cung tiêu, thì nghe thấy có người gọi tên cô, cô có tật giật mình bị doạ sợ nhảy dựng lên, quay đầu lại, thì thấy xe của Chu Tĩnh dừng ở ven đường, người đang ngồi ở ghế điều khiển nhìn cô.
Cố Uyển kinh ngạc, không phải đã đi rồi sao?
Chu Tĩnh thấy thật sự là cô, mở cửa xe đi xuống, mặt mày rạng rỡ nói: “Trùng hợp như vậy, thật sự đúng là em, anh cho rằng anh nhận nhầm người, lên trấn trên mua thịt sao?”
Cố Uyển không dấu vết lùi lại mấy bước về phía sau, giữ khoảng cách nhất định với anh ta, lắc đầu nói: “Không phải.

chỉ đi dạo thôi, anh Chu, không phải anh về rồi sao?”
Cô cho rằng hành động lùi lại phía sau của mình cũng không rõ ràng lắm, nhưng Chu Tĩnh là ai chứ, đâu thể không nhìn ra được, tuy rằng không có suy nghĩ gì với cô, nhưng thấy cô tránh mình như vậy trong lòng vẫn có chút mất mát.
“Anh mở quán rượu ở trên tỉnh, trước đây là vì có việc nên tạm thời rời đi, sau đó có ở trên tỉnh một khoảng thời gian tương đối dài, hôm nay tới đây mang theo chút quà cho gia đình Tần đại ca và nhà em, trong khoảng thời gian này quấy rầy mọi người rồi, anh đang muốn tới nhà em, khi nào thì em về? Đi xe anh về nhé.”
Cố Uyển vội từ chối: “Cảm ơn, em vẫn còn chút chuyện, một lát nữa em tự về là được.”
Quả nhiên, Chu Tĩnh thật sự đã đoán trước được đáp án của cô, thật ra ngay từ đầu cô nhóc này đã cố tình giữ khoảng cách với anh ta, ban đầu chỉ cho rằng cô nhát gan thẹn thùng, lâu dần cũng xác định được cô là tránh mình.

Anh ta cũng không phải người thích tự chuốc lấy nhục nhã, sau khi biết cô và Tần Chí Quân có hôn ước cũng không hề nghĩ gì khác, chỉ là chút thiện cảm mới chớm nở, cũng không đến nỗi không bỏ được, anh ta cười cười, đang muốn nói gì đó, thì nghe thấy có người gọi: “Chu Tĩnh!”
Anh ta quay đầu, một chiếc xe bus dừng lại ở bên cạnh, Tần Chí Quân vừa mới xuống xe bước nhanh tới.
“Cậu không về thành phố B sao?"
Chu Tĩnh thầm nghĩ cũng thật trùng hợp, gặp được Cố Uyển, ngờ đâu lại gặp cả Tần Chí Quân ở đây, anh ta kể lại chuyện mở quán rượu ở trên tỉnh một lần nữa, nói lần này về thôn Thanh Hồ một chuyến, mang theo chút quả cho hai nhà, lại hỏi Tần Chí Quân có muốn cùng về chung hay không.
Tần Chí Quân nhìn Cố Uyển theo bản năng, thấy Cố Uyển lắc đầu, trong lòng thả lỏng hơn rất nhiều, cười nói: “Tôi và Uyển Uyển mua thêm chút đồ, một lát nữa sẽ về, anh trai cậu gọi điện thoại nói nhờ có cậu xin thuốc của đạo trưởng Chung, bây giờ đã hoàn toàn hồi phục, ngày đó cậu là vì xin thuốc mới đuổi theo đi."
Chu Tĩnh gật đầu, cười nói: “Đúng là đạo trưởng Chung có tài, ông ấy còn nhờ em mang đồ cho Tiểu Uyển, để em đi lấy tới đây.


Cố Uyển nghe nói đạo trưởng Chung nhờ anh ta mang đồ tới, đôi mắt sáng rực lên, phản ứng đầu tiên là thuốc luyện từ chim đại bàng kia.
Quả nhiên, Chu Tĩnh quay về xe rồi cầm theo một cái bình sứ nhỏ đi tới, cô kích động bước lên phía trước một bước nghênh đón, chợt nhớ ra gì đó rồi vội lùi về phía sau, nói với Tần Chí Quân: “Tần đại ca, anh nhận giúp em trước, trở về rồi đưa cho em."
Tần Chí Quân gật đầu nhận lấy bình sứ trong tay Chu Tĩnh, trong mắt lại hiện lên suy nghĩ sâu xa.
Vốn dĩ anh nên xuống xe ở trong thôn, nhưng vừa rồi ở trên xe bus nhìn thấy cô nhóc và Chu Tĩnh, khi đó hình như cô nhóc lùi về sau mấy bước, việc này không bình thường lắm.
Anh nóng vội nói tài xế dừng xe, nhất thời cũng không nghĩ nhiều, nhưng lúc này cô nhờ anh nhận đồ thay, dáng vẻ né tránh lùi lại đó, dữ dội giống như lúc trước trốn tránh anh.
Nghĩ đến khả năng như vậy, cả người anh đều không thoải mái, ánh mắt nhìn Cố Uyển cũng mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
Sau khi Chu Tĩnh lái xe đi, khi Tần Chí Quân hỏi cô muốn mua gì, Cố Uyển nào dám đi mua áo trong với anh, cũng không dám nói mình vào trong núi, chỉ nói là lên thị trấn đi dạo một chút, đang chuẩn bị trở về.
“Vậy sao không đi xe Chu Tĩnh về? Anh cho rằng em vẫn muốn đi dạo thêm một lát." Anh như thể lơ đãng hỏi.
Cố Uyển nào dám đi xe của Chu Tĩnh, cũng không nghe ra ý thăm dò trong lời nói của Tần Chí Quân, tùy ý gạt sang đề tài khác, hỏi Tần Chí Quân: “Tần đại ca, anh phải về bộ đội sao?”
“Ừm, sắp rồi.” Anh lơ đãng trả lời.

Con đường về thôn tựa lưng vào núi, bên kia là sông, đường rộng hai ba mét, là con đường lớn có thể đi xe, hai người một trái một phải đi trên đường, trong lòng Tần Chí Quân cảm thấy khó chịu, khi tới ngã rẽ đi vào đường núi bỗng nhiên tới gần Cố Uyển nắm tay cô kéo vào con đường nhỏ.
Cố Uyển bị anh sát gần lại nào còn có thể đi được, bị anh nửa ôm đi vào trong núi.


“Tần đại ca, anh…”
Cô không biết Tần Chí Quân muốn làm gì.

Tới chỗ hẻo lánh Tần Chí Quân mới thả Cố Uyển xuống, nhìn chăm chăm cô một hồi lâu mới hỏi: “Nhóc con, em, có phải Chu Tĩnh sát gần đến, em sẽ mềm chân hay không?"
Mắt Cố Uyển mở to hơn một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch, không biết vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút hoảng loạn, giữa cô và Chu Tĩnh trong sạch, nhưng khi Tần Chí Quân hỏi như vậy, bỗng nhiên cô có một loại cảm giác mình không chung thuỷ.
"Em..." Cô ngập ngừng nhất thời không nói nên lời, cô không muốn lừa Tần Chí Quân, nhưng cô lại không nói nổi lời này, nói với người yêu của mình, cô bị một người đàn ông khác tới gần cũng sẽ mềm chân không đi nổi sao?
Chính cô cũng cảm thấy rất khó xử.
Tần Chí Quân thấy sắc mặt cô trắng bệch, đôi mắt mở to luống cuống nhìn mình không nói nên lời, trong lòng có chút hối hận vì hỏi như vậy, chắc chắn bây giờ trong lòng cô nhóc rất loạn, nhưng anh sắp bị cơn ghen dìm chết đuối.
Có lẽ chính vì như vậy, mình là đặc biệt, nhưng không phải duy nhất.
Lại nghĩ đến, nhỡ đâu chân cô nhóc này mềm nhũn khi hai người ở chung với nhau, vậy thì hình ảnh anh không dám nghĩ tới...
Anh dạo bước ở trong rừng, muốn đè nén những suy nghĩ rối loạn lung tung trong lòng xuống.
Cố Uyển không ngu ngốc, thật ra cô rất mẫn cảm, Tần Chí Quân suy nghĩ gì cô đều đoán được, trong lòng cực kỳ khó chịu, lúc trước khi mẹ cô gả cô cho Tần Chí Hoa, cô cũng đoán trước được với thể chất của mình như vậy, sớm hay muộn cũng có một ngày xấu mặt.
Nhưng không ngờ rằng, không phải gả cho Tần Chí Hoa, xấu mặt với Tần Chí Quân, mà là trở thành người yêu của Tần Chí Quân nhưng một Chu Tĩnh lại có thể ảnh hưởng tới cô.

Nhưng cô thật không như vậy, chỉ duy nhất một lần không cẩn thận đụng vào, cô cũng cố gắng dựa sát vào khung cửa, không để Chu Tĩnh phát hiện ra manh mối gì.
Nhưng trước đó cô vì quá lo lắng bị yêu hóa, năm lần bảy lượt ôm Tần Chí Quân, bây giờ anh có thể tin cô sao? Có phải là cảm thấy cô không phải là cô gái tự trọng.
Chỉ là nghĩ đến những khả năng này, Cố Uyển lại cảm thấy máu trên người sắp đông cứng lại, ngay cả khi hít thở trái tim cũng co thắt lại từng cơn,một loại đau nhức không cách nào hình dung.
Trong lòng cô nổi lên một loại cảm giác ghét bỏ bản thân mình, không muốn thấy ánh mắt khác thường của Tần Chí Quân nhìn cô, vừa hay lúc này Tần Chí Quân đứng cách cô hơn một mét đang đưa lưng về phía cô, hành động của cô không bị ảnh hưởng, gần như không chút nghĩ ngợi, cô xoay người chạy xuống dưới chân núi.
Tới khi Tần Chí Quân nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, nhìn thấy Cố Uyển mặt tái nhợt xoay người chạy đi, trong lòng đột nhiên giật mình, giây phút đó, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, xong rồi.
“Cố Uyển!”.