Đứng bên cạnh sạp của Tần Chí Hoa mấy tiếng, nhìn thấy em ấy đã bán thành công mấy cái, Tần Chí Quân cảm thán em ba của anh sinh ra là để ăn chắc chén cơm này.
Có lẽ cũng do đã quan sát người ta mấy ngày, lúc gặp vị khách đầu tiên anh ấy không hề bối rối, miệng lưỡi sắc bén tay chân linh hoạt, có thể khiến người không muốn mua phải mua, muốn mua thì mua nhiều hơn.
Tần Chí Quân yên tâm, cũng không tiếp tục đứng đây nữa mà mua một ít thịt ngoài chợ đặt ở chỗ Tần Chí Hoa, còn anh thì bắt xe đi vào thành phố.
Không bao lâu nữa thời tiết thành phố B sẽ chuyển lạnh, bây giờ bụng Cố Uyển đã rất lớn, mấy cái quần là nhờ mẹ giúp sửa thành loại cho phụ nữ mang thai mặc.
Chỉ là anh từng hỏi ông Lâm, sau thời gian đầu bụng sẽ to lên rất nhanh, áo bông với áo lông năm ngoái anh mua cho cô chắc chắn sẽ không mặc vừa.
Đi một vòng quanh cửa hàng bách hóa, Tần Chí Quân nghĩ mùa đông năm ngoái Cố Uyển ở nhà của Phương Tử Quân có tường sưởi ấm, nhưng khu nhà tập thể ở đây lại không có.
Anh quan sát quầy quần áo nữ, lại hỏi người bán hàng áo bông nào ấm hơn.
Người bán hàng nghe thấy phải chọn cái ấm, trực tiếp đề cử cho anh mua áo lông vũ.
“Nếu muốn ấm thì loại áo lông vũ mới ra năm nay là tốt nhất, tuy đắt nhưng vừa ấm vừa mềm lại còn nhẹ, lúc mặc rất thoải mái.”
Anh hỏi giá, 98 tệ một cái, thật sự rất đắt, một tháng tiền lương của anh chỉ vừa đủ mua một cái áo lông vũ như này.
Nhưng khi Tần Chí Quân cầm cái áo khoác kia trên tay, thật sự rất nhẹ, nghĩ bây giờ bụng của Cố Uyển càng ngày càng lớn, mùa đông lại mặc áo bông dày nặng nữa có lẽ sẽ cảm thấy khó chịu.
“Nhẹ như này, thật sự giữ ấm được?”
Anh chưa từng nghe nói đến áo lông vũ bao giờ.
“Giữ ấm tốt hơn áo bông nhiều, tất cả được lót bởi lông tơ dưới bụng vịt, vừa nhẹ vừa mềm lại còn ấm.
Bởi vì lông tơ dưới bụng vịt khó lấy, sản lượng rất ít, nên cửa hàng bách hóa của chúng tôi không còn nhiều hàng." Người bán hàng đã bán được vài cái, chính cô cũng từng mặc thử, cảm giác thật sự không giống nhau.
Tần Chí Quân thấy vậy, nói với cô là cho phụ nữ có thai mặc rồi lấy cái lớn nhất, anh nghĩ một lúc rồi mua cho Chí Hoa và Hiểu Muội mỗi người một cái áo bông rồi mới về.
Chờ đến khi anh về đến Môn Đầu Câu, trên chợ đã không còn người mấy, hàng hóa trước sạp của Tần Chí Hoa cũng ít hơn buổi sáng.
Thấy anh quay trở lại, Tần Chí Hoa kích động ghé sát vào cạnh anh nói nhỏ: “Anh, buổi sáng em bán được 15 tệ tiền hàng đấy.”
Tần Chí Quân kinh ngạc, lần trước anh nghe nói có một sạp hàng bán quần trong chợ được 11 tệ trong một buổi sáng.
Khi đó chỉ có một mình nhà đó bán, hôm nay có đến hai nhà cùng bán quần mà sao lại bán được nhiều thế?
Chẳng qua trong chợ không phải chỗ nói chuyện, anh nhìn đồng hồ nói: “Sắp mười một giờ rồi, anh thấy chợ cũng sắp tan hết, thu dọn đồ rồi về thôi.”
Chờ ra khỏi chợ rồi anh mới hỏi Tần Chí Hoa, hóa ra giá gốc của quần này là ba hào, sạp bán giá 5 hào.
Thấy có người muốn mua một cái, thế là Tần Chí Hoa lặng lẽ nói với người ta mua ba cái sẽ giảm 2 hào, chỉ cần 1 tệ 3 hào là được.
Đại đa số người đều muốn chiếm của hời có thể tiết kiệm được hai hào này, cho nên có rất nhiều khách hàng lấy ba cái, trừ chi phí đi thì mỗi ba cái sẽ kiếm được bốn hào.
Tần Chí Hoa nói: “Cũng có người chỉ mua một cái, em tính thử rồi, buổi sáng lời được 5 tệ."
Sau đó bắt đầu vui vẻ tính với Tần Chí Quân, một ngày có thể kiếm được 5 tệ, một tháng trừ những ngày thời tiết không tốt ra, chỉ tính riêng hai mươi ngày thôi sạp đã kiếm được 100 tệ rồi.
Khi trước anh ấy không hề dám nghĩ đến chuyện này, Tần Chí Hoa được tiền lời một buổi sáng cổ vũ, rơi vào trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Tần Chí Quân cũng thấy vui thay cho em ấy, cười cổ vũ.
Về đến nhà, Hiểu Muội đang ở phòng bếp xào rau, Tần Chí Hoa đi sắp xếp lại hàng hóa của mình, Tần Chí Quân xách túi trên tay dẫn Cố Uyển về phòng trước, lấy chiếc áo lông mà anh mua cho cô làm quà ra, hỏi cô có thích hay không.
Nhìn thật sự rất đẹp, Cố Uyển vừa nhận lấy cái áo đã thấy cảm giác không giống những cái áo khác, hỏi: “Cầm nhẹ quá?”
“Đây là áo lông vũ, là kiểu mới ra, dùng lông tơ trên bụng vịt để lót, mặc ấm lại còn nhẹ.”
Cố Uyển nghe thấy vậy đã biết chắc chắn cái này không rẻ.
Từ trước đến nay Tần Chí Quân đều đưa tiền cho Cố Uyển giữ, cái này lại không giấu được cô, nên anh nói giá thật.
Cố Uyển nghe vậy thì hơi đau lòng.
“Cái áo này chỉ mặc được mấy tháng, sinh con xong rồi đâu còn mặc được nữa, sao phải mua cái tốt như vậy làm gì? Hơn nữa lúc trước mẹ còn mua cho em không ít vải với bông, vốn dĩ em thấy quần áo mùa đông năm nay chỉ mặc được có một năm nên định tự làm để mặc."
“Em mặc thấy ấm với thoải mái là đã đáng rồi.” Tần Chí Quân nắm tay cô nhìn kỹ, “Mỗi ngày em đều may quần áo với áo bông cho con, với tính cách của em đã làm quần áo rồi thì sao có thể thiếu Hiểu Muội và Chí Hoa được? Như thế thì phải làm biết bao bộ chứ, anh không muốn em phải vất vả như vậy, ông Lâm nói sinh đôi còn mệt hơn sinh một nhiều.
Em nên nghỉ ngơi nhiều vào, anh thấy quần áo của con vẫn đủ, còn vài tháng nữa mà đừng để bản thân phải mệt quá.”
Cố Uyển bật cười, nói: “Em có chừng mực mà."
Thấy còn hai cái túi, cô hỏi anh: “Anh mua cho Hiểu Muội và em ba sao?"
Tần Chí Quân gật đầu, anh biết cô đối xử với người nhà rất tốt, sẽ không so đo tính toán gì nhưng anh vẫn giải thích: “Hai đứa đều ở bên này, anh nghĩ mua cho hai đứa mỗi đứa một cái áo bông cho cả hai cùng vui.”
Cố Uyển cảm thấy việc này anh làm khá tốt, cười nói: “Nên làm mà.”
Cô nhỏ giọng nói bên tai anh: “Hiểu Muội sắp được làm cô nên rất vui vẻ, làm quần áo cho bé con còn tích cực hơn em nhiều.
Tối hôm qua lúc chúng ta về phòng ngủ rõ ràng em ấy mới bắt đầu đan quần, mà sáng nay em thấy đã đan được một đoạn dài rồi, chắc là thức đêm làm việc, sáng nay em bảo em ấy vẫn còn nhiều thời gian, không cần phải thức đêm như thế."
Nói tới đây cô tựa lên vai Tần Chí Quân: “Em cảm thấy gả cho anh thật tốt, ba mẹ tốt, người trong nhà cũng cực kỳ tốt, không có chuyện gì khiến người khác khó xử hay phiền lòng.
Buổi sáng lúc chị dâu Thu Mai đến may áo bông có nói với em, nói nhìn thấy mẹ thương em như vậy làm chị ấy hâm mộ em có mẹ chồng tốt, lúc nhìn thấy em chồng cũng tốt như vậy, còn nói thẳng là em có phúc.”
Tần Chí Quân thấy cô khen một lượt cả nhà anh, mà lại không nhắc gì đến anh, anh nhướn mày nói: “Chẳng lẽ người tốt nhất không phải anh sao?"
Nghe vậy, Cố Uyển bật cười.
“Vợ chồng chúng ta là một, trách em quên mất anh, anh là tốt nhất.”
Tần Chí Quân không nhịn được hôn lên má cô, cười nhẹ nói: “Thật ra người tốt nhất là vợ anh, dịu dàng hiền huệ lại hiếu thuận, bởi vì em tốt, cho nên mọi người mới thích.”
Cố Uyển thấy anh lại bắt đầu khen, nghĩ đến bên ngoài còn có Hiểu Muội và Tần Chí Hoa, hai vợ chồng bọn họ lại đóng cửa ở trong phòng thì ra thể thống gì nữa, cô chỉ hai túi giấy kia, nói: “Anh cầm áo, chúng ta ra ngoài đi.”
Tần Chí Quân gật đầu, xách túi giấy lên đi ra ngoài với Cố Uyển.
Không đợi đến sau giờ ăn cơm, anh đưa cho em trai em gái mỗi người một cái túi giấy “Đêm qua chị dâu hai đứa bảo anh đến cửa hàng bách mua quần áo mùa đông cho hai đứa, nhìn thử xem có thích không.”
Cố Uyển thấy người đàn ông này lại bình tĩnh giúp cô thu mua lòng người, liền cảm thán một người đàn ông như anh còn tinh tế như vậy, cô cười nhìn anh không nói câu nào.
Lúc nãy trên đường về Tần Chí Hoa nhìn thấy anh cầm túi giấy, anh ấy còn tưởng anh mua đồ cho chị dâu, không nghĩ tới còn có phần của mình, vui vẻ cầm lấy túi giấy hỏi: “Em cũng có? Cảm ơn anh cả chị dâu, để em xem thử xem nào.”
Tần Hiểu Muội hơi ngượng ngùng, nói với Cố Uyển: “Năm nay chị mới may quần áo mới cho em rồi, trả lại đồ mùa đông của em đi.
Hai cháu sinh ra có rất nhiều chỗ phải tiêu tiền, Tiểu Uyển chị đừng có lãng phí lên người em làm gì cả, em có mang theo quần áo mùa đông mà."
Cố Uyển cười nói: “Chút này không đáng là bao cả, đây cũng là tấm lòng của anh trai em.
Anh ấy thấy hai người đến đây nên muốn mua chút đồ cho hai người vui hơn, ăn xong rồi em nhìn thử xem có thích không.”
Thật ra Tần Hiểu Muội đã nhìn thấy áo bông màu đỏ rực trong túi giấy, đôi mắt cô ấy sáng lấp lánh, màu đỏ thẫm như vậy rất hiếm thấy đặc biệt là áo bông, mọi người đều mặc màu xanh đen nhưng màu sắc tươi sáng như này chắc chắn rất đẹp.
Chưa lấy ra xem đã thích một vạn lần rồi, đến khi lấy ra nhìn kiểu dáng xinh đẹp, đường may thủ công tinh tế, Tần Hiểu Muội cười đến mức híp cả mắt lại.
Cô ấy lớn như vậy rồi nhưng hai bộ quần áo đẹp nhất đều do anh cả với Tiểu Uyển mua cho, cô cũng nói theo Tần Chí Hoa: “Đẹp lắm ạ, cảm ơn anh cả chị dâu.”
Cô ấy thường hay gọi Tiểu Uyển bởi vì thói quen, bây giờ lại cố ý kêu chị dâu, tuy cô ấy và Cố Uyển bằng tuổi nhau nhưng lúc này cô lại giống chị dâu, điều này càng khiến người ta thấy đau lòng.
Tần Hiểu Muội đầy cảm kích không biết trả lại như thế nào, muốn mua đồ cho cháu nhưng cô ấy lại không có tiền, chỉ có thể làm chút đồ thủ công, làm thêm chút quần áo tất mũ đệm chăn cho cháu rồi chăm sóc Tiểu Uyển thật tốt mới được.
Mấy ngày sau khi Hiểu Muội đến, ông Lâm có đến bắt mạch cho Cố Uyển một lần, thấy có một cô gái khác lại đến sống ở đây, ông dặn lại những việc cần chú ý lần nữa.
Một cô gái như cô ấy ghi nhớ kỹ từ chuyện lớn chuyện nhỏ phải chăm sóc phụ nữ mang thai như thế nào, còn hỏi chi tiết không ít vấn đề.
Sau này cô ấy làm tất cả theo lời dặn của bác sĩ, cô ấy nhớ kỹ khi nào nên nghỉ ngơi, khi nào nên đi bộ, thời tiết tốt thì cô xuống dưới tầng đi bộ với Cố Uyển một lúc, thời tiết không tốt thì hai người cùng đi bộ trên hành lang tầng hai.
Bên này bọn họ hoà thuận vui vẻ, chuyện làm ăn của Tần Chí Hoa cũng dần ổn định, nhưng ở thôn Thanh Hồ tâm trạng của Lâm Xuân Hoa lại không tốt chút nào.
Cũng không có gì khác, bà ấy đến thành phố B sống mấy tháng nên người trong thôn ai thấy bà ấy cũng giữ lại nói chuyện một lúc.
Sau khi về, hôm sau bà ấy đi dạo quanh thôn một vòng, hóa ra những lời bà ấy nói với Vương Hải Quyên đã bị thêm mắm thêm muối truyền đi, ngay cả chuyện Hiểu Muội và Chúc Phượng Tiên cãi nhau to trong thôn cũng được kể lại cho Lâm Xuân Hoa.
Sao Lâm Xuân Hoa không giận được, bà ấy về nhà đóng cửa mắng Tần Đại Hữu một trận, thế mà ông ấy lại không kể lại những chuyện này với bà ấy.
“Ông nhanh nói cho tôi biết tại sao lần này tôi về ai cũng bảo tôi thiên vị đến tận trời thế hả, tôi đây chứng thực rồi lại vội vàng về hầu hạ cô ta làm gì?”
“Lại còn nói tôi bất công, sao không thấy nó hiếu thuận như con bé Uyển bao giờ? Còn nữa, Hiểu Muội còn chưa nói gì nó đâu, nhìn nó xem có ra dáng chị dâu không?"
Bà ấy tức giận đến đấm ngực, cảm thấy đầu óc mình có vấn đề rồi nên mới bỏ mặc con dâu cả về đây tìm khó chịu.
Động tĩnh bên này kỳ thật Vương Hải Quyên có thể nghe được chút ít, nghĩ lại tất cả những chuyện mình từng làm, cô ta cắn môi không dám nói câu nào.
Nếu có thể quay ngược thời gian cô ta sẽ không làm như vậy, lúc ấy ngoại trừ sướng miệng ra thì cô ta không được gì cả, ngược lại còn đắc tội với chồng và cả nhà chồng.
Tần Đại Hữu ở trong phòng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Thằng hai đưa con bé về nhà mẹ đẻ hai tháng, đầu tháng tám đón về tôi thấy tính cách cũng tốt hơn rồi, mấy ngày nay nấu cơm còn gọi tôi sang ǎn."
Lâm Xuân Hoa liếc ông ấy một cái, nói: “Mấy bữa cơm đã mua chuộc được ông rồi à?"
Tần Đại Hữu cứng họng.
“Sao lại nói mấy bữa cơm đã mua chuộc được tôi, đằng nào thằng hai cũng kết hôn với con bé rồi, lại còn sắp sinh con, không ngóng trông hai đứa nó sống tốt còn có thể làm gì nữa? Tôi thấy con bé đã biết thu bớt tính tình rồi, nếu đã thay đổi rồi thì thôi chúng ta đừng tính toán chuyện cũ nữa, chuyện gì qua cũng đã qua rồi, mong cuộc sống của con bé với thằng hai tốt là được.”
Lâm Xuân Hoa chả buồn chú ý đến ông ấy, sao bà ấy có thể không mong con thứ hai sống tốt, chỉ là đột nhiên nghe thấy mấy câu bàn tán như vậy khiến cảm xúc của bà ấy bị đè nén.
Bởi vì việc này, tuy Lâm Xuân Hoa quay về nhưng lại không làm theo kế hoạch lúc đầu, bảo Vương Hải Nguyên đến ăn cơm với bà ấy, lại quản việc nhà giúp cô ta.
Bà ấy không vui.
Có lẽ là do ở thành phố B quá thư thái, đột nhiên phải chịu cơn tức này khiến Lâm Xuân Hoa khó chịu.
Ngày hôm sau bà ấy đến cung tiêu xã mua mấy cân len sợi tốt, ở nhà đan vài bộ quần áo nhỏ.
Mỗi ngày nấu cơm sẽ nấu nhiều hơn, một là do bà ấy đi lâu rồi nên cần bồi bổ thêm cho Tần Đại Hữu, hai là tiện đường múc thêm một bát cho Vương Hải Quyên, cho thằng hai với đứa bé trong bụng cô ta chút mặt mũi.
Tần Chí Cương tự làm mấy việc như giặt quần áo, Lâm Xuân Hoa không nói gì.
Bà ấy dành năm sáu ngày làm hai cái áo lông nhỏ, gọi Tần Chí Cương đến đưa một cái cho anh ấy, nói: “Đây là làm cho con của con, trời sắp lạnh rồi, vừa sinh là dùng được luôn.”
Đương nhiên một bộ khác để dành cho đứa bé trong bụng Cố Uyển, lúc về bà ấy nhận nhiều tiền của cô như vậy, Lâm Xuân Hoa không định giữ lại dùng cho bản thân, mà bà ấy định chuẩn bị thêm mấy bộ quần cho trẻ con rồi mang đến đấy.
Trẻ con lớn nhanh, làm to một chút, năm nay cổ tay áo ống quần hơi rộng, sang năm sẽ mặc vừa.
Một bộ áo lông khiến Tần Chí Cương rất cảm động, anh ấy biết mấy hôm nay mẹ tức giận, nhưng dù vậy bà ấy vẫn mua len về đan quần áo cho con anh ấy, anh ấy há miệng th ở dốc đột nhiên không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ nói một câu: “Mẹ, cảm ơn mẹ.”
Anh ấy muốn xin lỗi vì những chuyện khi trước mà vợ mình đã làm, nhưng lời đến miệng lại không tài nào nói ra nổi.
Lâm Xuân Hoa thấy anh ấy như vậy, trong lòng bà ấy vẫn mềm ra, mở miệng hỏi: “Đã chuẩn bị xong mấy thứ như quần áo giày tất cho con chưa?”
Dù có tức Vương Hải Quyên, nhưng rất cuộc bà ấy vẫn nhớ con trai với đứa cháu chưa ra đời.
Lần trước Vương Hải Quyên để lại cho bà ấy ấn tượng lười biếng và keo kiệt, nên bây giờ bà ấy không yên tâm lắm, hỏi hang kỹ càng tất cả đồ vật chuẩn bị cho đứa bé chưa sinh, sợ lỡ như chuẩn bị không đầy đủ lại khiến đứa bé phải chịu khổ..