Thập Niên 80: Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh

Chương 100: Chương 100





Tần Hiểu Muội và Tần Chí Hoa tạm thời được thu xếp ổn thỏa, Hiểu Muội ngủ trong phòng ngủ phụ với mẹ Lâm Xuân Hoa, Tần Chí Quân mượn thêm một chiếc giường xếp từ quân đội, buổi tối Tần Chí Hoa sẽ ngủ ngoài phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Xuân Hoa liền đưa Tần Hiểu Muội đến chợ Môn Đầu Câu, Tần Chí Hoa làm sao có thể ngốc ở trong quân khu một mình được, hơn nữa, anh ấy cũng muốn ra ngoài nhìn ngắm xung quanh nên cũng đi theo.

truyện teen hay
Lúc này khu chợ lớn đã rất nhộn nhịp, cả con đường dài tấp nập các gánh hàng rong.

Lâm Xuân Hoa vừa đi vừa chỉ tay vào các sạp hàng mà bà ấy hay mua cho Tần Hiểu Muội xem, rồi tỉ mỉ kể lại cho cô ấy nghe bình thường bà ấy chuẩn bị đồ ăn cho Cố Uyển như thế nào.
Tần Hiểu Muội cẩn thận ghi chép những điều này lại.

Tần Chí Hoa đi theo phía sau hai người, anh ấy dạo qua rừng sạp hàng một và thấy không chỉ có người nông dân mang rau củ đến bán, còn có người bán cả thịt, trứng, tôm cá, gà vịt mà trước đó chỉ có trạm thực phẩm mới có.
Tần Chí Hoa dạo được đến nửa chợ, thấy các món như quần áo, găng tay chống nắng, cái kim sợi chỉ hay quần dài quần cộc đều có bán, anh ấy nhanh chóng đuổi theo hỏi Lâm Xuân Hoa: “Mẹ, chợ ở chỗ này ngày nào cũng có nhiều người như vậy ra bán đồ hả?"
Lâm Xuân Hoa gật đầu nói: “Vào những ngày mưa thì sẽ ít hơn, nhưng ngày nào cũng sẽ có người ra bán.”
Tần Chí Hoa nghe xong giống như đang suy tư điều gì đó, đến khi Lâm Xuân Hoa mua các món đồ xong phải trở về, anh ấy nói với Lâm Xuân Hoa mình muốn ở lại đây dạo thêm một lát rồi sẽ tự về sau.

Lâm Xuân Hoa chỉ nghĩ là vì lần đầu anh ấy đến nơi này nên thấy mới mẻ, lại thêm đường trở về khu đóng quân cũng không khó tìm, nên bà ấy mặc kệ anh ấy muốn làm gì thì làm.

Bà ấy chỉ dặn dò anh ấy đừng về quá muộn, đừng để cả nhà phải đợi anh ấy về ăn cơm trưa là được rồi.
Tần Chí Hoa đứng một lúc mấy tiếng đồng hồ gần mấy quầy hàng tạp hóa bán quần áo, anh ấy nhìn xem người ta làm thế nào để chào hàng, cũng để ý xem mấy người chủ của các sạp hàng đó bán được bao nhiều tiền trong một buổi sáng.

Đợi đến khi các sạp bán rau lần lượt giải tán, anh ấy mới vội vàng trở về.
Lúc anh ấy về đến nhà thì Tần Hiểu Muội đang dọn cơm lên, Tần Chí Quân cũng đã trở về.

Lâm Xuân Hoa dạy dỗ anh ấy: “Chạy được ra ngoài thì không muốn trở về nữa à, muộn thêm chút nữa là còn muốn cả nhà phải đợi con về mới được ăn cơm sao? Mau đi rửa tay rồi ăn cơm.”

Tần Chí Hoa ngượng ngùng cười cười, anh ấy chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi ra ngồi vào bàn ăn.
Tần Chí Quân lại thấy tò mò, hỏi anh ấy: “Ở chợ nhìn thấy cái gì thú vị rồi hả?”
Thật ra Tần Chí Hoa đang muốn hỏi ý kiến của anh cả về chuyện này, nghe thấy anh hỏi liền nói: “Hôm nay em nhìn thấy rất nhiều người bày sạp hàng ra bán trên con đường ở chợ, anh, bây giờ đất nước thật sự không bắt mấy người đầu cơ trục lợi nữa rồi hả?”
Mọi người trong gia đình đều có thể nhận ra đây không phải chỉ là sự hứng thú bình thường, đặc biệt là Tần Chí Quân.

Anh nghe thấy anh ấy hỏi đến chuyện này thì vô thức nhìn sang Cố Uyển, nhướng mày, không trả lời mà hỏi ngược lại Tần Chí Hoa: “Có ý tưởng gì à?”
Tần Chí Hoa đặt đũa xuống, ngồi ngay ngắn nói: “Hôm nay em quan sát một sạp hàng nhỏ bán áo ba lỗ, quần cộc với các kiểu quần áo dành cho người lớn tuổi, từ hơn tám giờ em quan sát đến mười một giờ, anh đoán xem chưa đến ba tiếng đồng hồ ông ta bán được bao nhiêu tiền?”
Tần Chí Quân nhướng mày, đến cả Lâm Xuân Hoa và Tần Hiểu Muội cũng nhìn anh ấy chằm chằm, chỉ có Cố Uyển là nhếch khóe miệng lên, một nụ cười nhẹ nhàng lộ ra trên gương mặt cô.
Tần Chí Hoa thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người, hai ngón trỏ của anh song song nhau đưa về phía trước: “Hơn 11 tệ, dù chỉ kiếm được khoảng 4 tệ thì cũng nhiều hơn tiền công đi làm việc vặt cả ngày của em rồi đó.

Hơn nữa đó chỉ mới ba tiếng đồng hồ thôi, em hỏi rồi, cái chợ đó bắt đầu từ lúc sáu giờ sáng, theo em tính thì cả ngày người ta không chỉ kiếm được nhiêu đó thôi đâu.”
Nếu như là trước đây, chỉ cần Lâm Xuân Hoa nghe thấy con trai nhắc đến những thứ này, bà nhất định là người đầu tiên phản đối.

Trước kia, nhóm người đi theo phái tư sản, hay nhóm đầu cơ trục lợi có người nào là có kết cục tốt đâu.

Nhưng bà ấy cũng ở thành phố B được mấy tháng nay rồi, bà thấy những người buôn bán nhỏ đúng thật càng ngày càng nhiều.

Hơn nữa người khác không nói, ngay cả con bé Uyển chỉ làm mấy tháng mà đã kiếm được gần 1000 tệ luôn kìa, đây là ví dụ thành công nhất mà bà ấy biết được đó.
Lâm Xuân Hoa nghĩ đến điều này nên vô thức nhìn sang Cố Uyển, Cố Uyển cười nói: “Thật ra hai năm trước đã kêu gọi cải cách mở cửa, con thấy tình hình chung đã thay đổi, suy nghĩ này của em ba cũng rất tốt, bày sạp hàng ra bán thì có vẻ như không vẻ vang gì lắm, nhưng thật sự tiền kiếm được cũng kha khá.

Dù sao thì bây giờ muốn mua một ít đồ cũng không dễ dàng gì, cung cầu đang mất cân bằng rất rõ ràng, mắt nhìn của em ba cũng rất nhạy bén đó, nếu như chịu thêm chút khổ chắc chắn sẽ không kém.”
Đôi mắt Tần Chí Hoa ngay lập tức sáng lên, anh ấy không ngờ người đầu tiên lên tiếng ủng hộ anh ấy lại là chị dâu cả.

Anh ấy kích động nói: “Chị dâu cả cũng thấy làm cái này ổn phải không? Có mặt mũi hay không có mặt mũi cũng có quan trọng gì đâu, quan trọng nhất vẫn là lợi ích thực tế mà."
Anh ấy chuyển sang nói với Tần Chí Quân và Lâm Xuân Hoa: “Thật ra hôm qua khi con vừa đến thành phố B đã thấy ở trong thành phố rất tốt, nhà đẹp đường rộng, món đồ có thể mua được cũng nhiều hơn trong huyện chúng ta.


Hôm qua nhìn thấy nhà anh cả, con thật sự rất ngưỡng mộ, con nghĩ nếu con chỉ làm việc vặt tiếp thì cả đời này của con cũng chỉ có thể ngưỡng mộ mà thôi."
Anh ấy nhìn anh cả và chị dâu cả của mình, lưỡng lự nói: “Anh cả, nếu chính sách thật sự cho phép làm buôn bán nhỏ, vậy em có thể ở lại chỗ anh một khoảng thời gian để làm thử không?”
Tần Chí Quân còn chưa kịp nói gì, Lâm Xuân Hoa đã quở trách: “Con xem con đang nói gì vậy hả, nếu con thật sự muốn bày sạp bán hàng, con về trấn của chúng ta bán không được à.

Anh cả con ngày nào cũng bận rộn, bây giờ đến bản thân Uyển Uyển cũng cần người đến chăm sóc, con còn muốn thêm phiền phức gì nữa.”
Hàng lông mày đang nhướng lên của Tần Chí Hoa buông xuống một chút, anh ấy muốn nói trong trấn thì làm sao tốt bằng thành phố B được, thế giới ở đây rộng lớn đến nhường nào.

Nhưng anh ấy cũng biết mẹ mình nói không hề sai, anh ấy hai mươi mốt tuổi rồi, nếu ở chỗ anh cả chị dâu cả thì thật sự sẽ thêm phiền phức cho anh chị, trái tim tràn đầy nhiệt huyết của anh ấy tê cứng lại.

Cố Uyển biết, mẹ chồng lo lắng khi em chồng đến đây thì sẽ tăng thêm gánh nặng cho cô, nhưng nói thật thì Hiểu Muội đang ở đây, không bao lâu nữa mẹ chồng cũng sẽ đến đây tiếp tục chăm sóc cô, giúp cô chăm sóc đứa bé.

Nếu Tần Chí Hoa thật sự ở lại đây thì cũng không cần cô phải ra sức làm gì cả, chỉ thêm một miệng ăn thôi.
Hai nhà vốn dĩ là hàng xóm, cô cũng biết rõ tính cách của Tần Chí Hoa, khi cô cần đến sự giúp đỡ, mẹ và em gái đều đến, họ có thể đến giúp đỡ cô thì cô giúp lại Tần Chí Hoa cũng có là gì đâu.
Cô nhìn sang Tần Chí Quân, tình cảm của hai vợ chồng vô cùng tốt, lúc này Tần Chí Quân chỉ cần nhìn vào mắt cô thôi cũng đại khái biết được suy nghĩ của cô, anh liền gật đầu.
Cố Uyển thấy anh cũng có suy nghĩ giống mình nên cô nói với Lâm Xuân Hoa: “Mẹ, thật ra con thấy nếu muốn làm buôn bán thì điều kiện ở thành phố B tốt hơn ở trấn của chúng ta nhiều lắm, em ba có ý tưởng này là rất tốt.

Ở lại đây cũng không sao cả chỉ là không đủ phòng thôi, em ba tạm thời cứ ở phòng khách trước, kéo thêm màn bên cạnh giường cho em ba là được rồi, đợi thử xem nếu có thể làm được lâu dài thì mình nghĩ thêm cách khác để sắp xếp.

Hiểu Muội ở đây, không bao lâu nữa mẹ cũng đến, thật ra cũng không phiền gì đến con đâu.”
Tần Chí Hoa vốn dĩ đang buồn bã, nghe thấy cô nói lời này và biết chuyện này vẫn còn cơ hội, anh ấy vội vàng gật đầu: “Đúng đúng đúng, mẹ, con ở chỗ anh cả chị dâu cả thử một khoảng thời gian ngắn thôi.

Nếu thật sự có thể kiếm được tiền, con xem đến lúc đó con sẽ dùng một ít tiền ra thuê một căn phòng ở Môn Đầu Câu, hoặc là làm thế nào đó, cuối cùng cũng sẽ có cách sắp xếp ổn cả thôi.


Chắc chắn không phải mọi người trong thành phố B đều là người bản địa đâu đúng không?"
Trong tay anh ấy có thư giới thiệu và chứng minh do người trong thôn đưa, anh ấy lại đến nhà anh cả thăm người thân, có lẽ ở lại thành phố B mấy tháng không có vấn đề gì.

Nếu thật sự làm được, đến lúc đó rồi nghĩ cách khác vậy.
Lúc này Tần Chí Quân cũng nói: “Mẹ, con nghĩ đây cũng là một con đường để Chí Hoa đi, dù sao thì nó cũng còn trẻ, để nó thử xem cũng không sao cả.

Còn về việc thêm gánh nặng cho tụi con, không có chuyện này đâu, đều là người nhà cả thôi nên không cần nói những lời này.

Nếu nó thật sự có thể đi vững được trên con đường này, thì sẽ tốt hơn rất nhiều so với nghề thợ xây hiện tại đấy, đến lúc đó con sẽ nghĩ, cách để làm thủ tục tạm trú ở bên này cho nó."
Tần Chí Hoa thấy anh cả với chị dâu cả nhà mình đều chịu giúp đỡ anh ấy, anh ấy nhìn chằm chằm Lâm Xuân Hoa và gật đầu với bà ấy.

Anh ấy thật sự muốn được lăn lộn ở thành phố B, cả đời chỉ làm ruộng rồi làm công những ngày tháng như vậy anh ấy có thể nhìn thấy được kết cục của mình.
Lâm Xuân Hoa cũng mong con cái đều sống tốt, thấy con dâu và con trai đều không có ý kiến gì, bà ấy nói: “Anh cả và chị dâu cả của con đều đối tốt với con, vậy thì con cứ thử đi.

Có điều, mẹ nói trước ở đây luôn, có được hay không thì một tháng là đủ để biết rồi, con phải tìm chỗ khác ở, không thể cứ chen chút ở đây suốt được.

Anh cả con sắp có đến hai đứa con rồi này, đứa trẻ vừa ra đời thì căn nhà này sẽ chật chội ngay thôi, không được để đến lúc đó rồi mà vẫn còn dây dưa ở đây, nếu thật như vậy thì sau này không ai dám đưa tay ra giúp đỡ con nữa đâu.”
Tần Chí Hoa vui mừng, vỗ ngực nói: “Aiz, mẹ của con ơi, mẹ còn không tin vào nhân phẩm của con nữa hả? Con cảm kích anh cả với chị dâu cả, chắc chắn sẽ không khiến anh chị khó xử, đợi khi nào con kiếm được tiền rồi con sẽ mua quần áo đẹp cho cháu.”
Cả nhà nghe vậy đều bật cười, đến Tần Hiểu Muội cũng lén mỉm cười, thế này xem như là anh ba cô ấy đã được như ý.

Lúc còn trên tàu hỏa anh ấy rất ngưỡng mộ cô ấy vì cô ấy được ở lại thành phố B đến mấy tháng.
Bữa cơm ấm cúng cứ như vậy trôi qua.

Mấy ngày liền, chỉ cần trời vừa sáng là Tần Chí Hoa chạy ra ngoài, muốn buôn bán được thì phải mò tìm xem hàng hóa được lấy từ đâu.

Lâm Xuân Hoa thì lại bận rộn chuyển giao công việc trong nhà lại cho Tần Hiểu Muội, bà ấy nhìn cô ấy suốt mấy ngày, thấy cô ấy đã làm chắc tay hơn mới yên tâm.

Bà ấy nói với Cố Uyển khoảng mấy ngày này là sẽ trở về.


Trước khi đi, bà ấy lặng lẽ cho Tần Chí Hoa 50 tệ, nói: “Tiền này là tiền lúc trước mẹ mang theo, chị dâu con cũng không chịu cho mẹ dùng, con muốn làm buôn bán mà phải không, mẹ cho con tiền này xem như là tiền vốn.

Lúc anh hai con ra ở riêng thì nhận được 60 tệ, mẹ thế này cũng không phải là thiên vị con đâu, sau này nếu con ra ở riêng thì tiền mặt sẽ không nhiều như thế nữa, phần này xem như mẹ đưa trước cho con.”
Tần Chí Hoa thật sự rất vui, theo lý mà nói anh ấy là một người còn chưa cưới vợ nữa, làm sao nhận được tiền ra ở riêng trước như bây giờ được.

Một số tiền lớn thế này, ngoài các khoản chi tiêu thì cũng phải tích góp gần một năm.
Anh ấy ôm lấy Lâm Xuân Hoa, nói: “Cảm ơn mẹ, con nhất định sẽ chăm chỉ kiếm tiền, sau này sẽ hiếu kính với mẹ và ba gấp trăm lần ngàn lần."
Lâm Xuân Hoa bật cười, dù chuyện hiếu thuận đó vẫn chưa thấy bóng dáng đâu, nhưng có câu nói này của con trai, trong lòng bà vẫn rất thoải mái.

Bà vỗ vỗ tay anh ấy nói: “Được, mẹ với ba con đợi con về hiếu thuận đó, cũng đừng quên lòng tốt của anh cả với chị dâu cả của con.”
Tần Chí Hoa gật đầu, lòng tốt của anh cả và chị dâu cả anh ấy sẽ ghi nhớ trong lòng.
Vào ngày mười tháng mười, Lâm Xuân Hoa được Tần Chí Hoa đưa lên chuyến tàu trở về quê.

Trên tay bà ấy ngoài túi hành lý đựng các quần áo vào vật dụng, còn có rất nhiều đồ ăn thức uống mà Cố Uyển nhét vào.

Có món để bà ấy ăn lúc trên xe, cũng có các món đồ dinh dưỡng, trà ngon rượu ngon cho bà ấy và ông nhà, đều là đồ tốt mà người ta cho để hiếu thuận với họ.
Trước lúc đi còn đưa bà ấy vé xe với 50 tệ, kêu bà ấy mang theo để chi tiêu trong gia đình, nếu lần sau bà ấy đến nữa thì cũng có tiền để mua vé xe, không thể để hai ông bà cụ tốn kém như vậy được.
Mấy tháng này Lâm Xuân Hoa ở đây được ăn ngon, mặc đẹp, sống tốt, lại thêm mỗi ngày đều ở bên cạnh Cố Uyển nên tâm trạng bà ấy vô cùng tốt.

Lâm Xuân Hoa thấy bản thân như trẻ ra vậy, đầu óc vô cùng thoải mái, dường như sức khỏe cũng tốt hơn trước.
Số tiền mà bà ấy mang theo lúc đến đây vẫn chưa dùng đến, lúc trở về trong túi không những có thêm quần áo mới, còn có thêm tiền với nhiều đồ tốt như vậy nữa.

Nói thật, trước lúc ra khỏi cửa bà ấy còn kéo tay Cố Uyển không nỡ đi.
Mấy hôm nay Tần Chí Hoa và Tần Hiểu Muội mới nhìn thấy mối quan hệ giữa hai người họ khi sống chung với nhau, nói thật thì mẹ bọn họ đối xử với chị dâu cả rất tốt, còn tốt hơn với mấy đứa con ruột như bọn họ.

Hôm nay thấy chị dâu cả thu dọn đồ đạc giúp mẹ họ, cái này phải mang theo, cái kia cũng phải mang theo, cuối cùng họ cũng hiểu ra.
Dùng tấm lòng đổi lấy tấm lòng, nếu có ai đối xử tốt với họ như vậy, nhất định họ cũng sẽ xem người đó như bảo vật để yêu thương giống như mẹ họ vậy..