Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 89






Tạ Miêu khó khăn vịn lưng ghế bên cạnh, cũng may bản thân trước khi ra ngoài không ăn quá nhiều, bằng không nói không chừng bữa cơm tối qua cũng có thể phun ra.

Đang chửi thề, một tiếng hét thảm thiết bên tai vượt qua âm thanh ồn ào trong xe.

Tạ Miêu quay đầu lại nhìn, thấy một người đàn ông nhếch miệng lộ ra hai hàm răng vàng khè, trừng mắt nhìn Cố Hàm Giang chửi ầm lên, “Thằng… Thằng nhãi ranh mày làm gì thế? Mẹ nó mày muốn chết à mà xen vào chuyện người khác! Mau buông tay cho ông mày!”Cố Hàm Giang không nói lời nào, chỉ gia tăng lực bóp tay đối phương, sự hung ác trong đôi mắt vốn đen như mực dần tuôn trào.

Tạ Miêu sửng sốt, lúc này mới phát hiện bàn tay ố vàng khói thuốc của người đàn ông kia cách ngực của cô một khoảng chưa đến một thước.

Cô giận dữ, tìm được chân người đàn ông kia hung hăng đạp mạnh một cái, còn nghiền mấy cái.

Người đàn ông kia đồng thời chịu đau hai nơi, lập tức nhe răng trợn mắt, đau đến không nói lên lời.


Thấy Tạ Miêu nhìn qua, Cố Hàm Giang hơi thu bớt cảm xúc, dùng sức hất người đàn ông kia ra: “Cút!”“Mẹ nó mày mắng ai đấy?”Người đàn ông khó khăn xoa cổ tay, đối với ánh mắt lạnh lùng không có bất kỳ độ ấm nào của Cố Hàm Giang, âm thanh lại yếu đi.

Khúc nhạc đệm nhỏ này qua đi rất nhanh, Tạ Miêu lại bị ghê tởm quá mức, dùng sức dịch chuyển sang bên cạnh.

Cô vừa mới có động tác, một cánh tay dài đã đưa qua nhốt cô lại, bảo vệ cả người cô vào trong lồng ngực.

Hai tay Cố Hàm Giang chống lên ghế ngồi, cứ thế dùng cơ thể chặn hành khách chen chúc, để lại cho cô một không gian thoải mái an toàn.

Dưới khoảng cách gần, Tạ Miêu có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu hơi nhô ra ở cổ áo của anh cùng hình dạng xương quai xanh xinh đẹp, ngửi được mùi hương trên người anh không giống với các loại mùi lạ trên xe khiến người khác khó mà chịu được, mùi xà phòng nhàn nhạt.

Mùi hương trong lành này đi vào xoang mũi, khiến cô dễ chịu một chút, tâm tình lại có hơi phức tạp.

Cố Hàm Giang còn có thể chăm sóc người khác?Vì đang ở trước mặt bà cô và bà Ngô nên giả vờ giả vịt, anh cũng liều mạng quá nhỉ?Nhìn Cố Hàm Giang tuy gầy, nhưng động tác bảo vệ Tạ Miêu rất vững vàng.

Mãi cho đến khi xuống xe, Tạ Miêu cũng không bị người ta chen lấn nữa, càng không gặp phải loại chuyện lúc trước.

Cô mạnh mẽ hít một hơi không khí trong lành, ngẫm nghĩ, vẫn nên lễ phép cảm ơn Cố Hàm Giang một tiếng.

Cố Hàm Giang cụp mắt nhìn cô, vừa muốn nói gì đó ánh mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy người đàn ông miệng đầy răng vàng khè lúc trước đang lén lút nhìn về phía này.

Ánh mắt anh mãnh liệt, lập tức nắm quyền trừng qua.

Đối phương bị dọa sợ hết hồn, ngẫm lại trên cổ tay đến nay vẫn còn đau đớn, mắng thầm hai câu rồi xoay người rời đi.


Lúc này Cố Hàm Giang mới quay đầu lại, hỏi Tạ Miêu: “Dễ chịu chút không?”Tạ Miêu không rõ sao đột nhiên anh lại hỏi câu này, ngạc nhiên.

Cố Hàm Giang thấy vậy, lại bổ sung: “Say xe.

”Tạ Miêu: “Tôi không say xe.

”Không say xe?Cố Hàm Giang rõ ràng có chút ngoài ý muốn, “Vậy cô còn nhíu mày mãi?”Cô nhíu mày là bởi vì trên xe chen chúc quá, mùi còn không ổn, cũng không phải vì say xe.

Tạ Miêu vừa định mở miệng, lại cảm thấy chuyện này không cần giải thích với Cố Hàm Giang.

Cô cười cười không nói chuyện, đang chuẩn bị quay đầu lại tìm bà Vương Quý Chi, cách đó không xa đột nhiên nổi lên trận xôn xao nhỏ.

“Ai da, mấy cậu nhìn xem, kia có phải là Cố Hàm Giang lớp chúng ta không?”“Ở đâu ở đâu? Mợ nó đúng thật, sao cậu ấy có thể ở chỗ này? Nhà cậu ấy không phải ở trấn Kiến Thiết bên kia sao?”Mấy nữ sinh cùng lớp với Cố Hàm Giang đột nhiên cảm thấy hôm nay không uổng công ra ngoài, mắt cả đám sáng như đèn pha ô tô.

Có người nhỏ giọng đề nghị, “Mọi người đều là bạn học cùng lớp, có muốn đi qua chào hỏi sương sương không?”“Mau dẹp đi, chắc chắn cậu ấy không phản ứng gì với chúng ta đâu.

” Đề nghị này lập tức bị phản đối.

Mọi người vừa nghĩ đến tính tình của Cố Hàm Giang, lại nhìn đến Tạ Miêu đứng rất gần anh, trong giọng nói mang theo sự trào phùng nhẹ.

“Đây lại là người từ chỗ nào chui ra thế? Lại còn dám bắt chuyện với Cố Hàm Giang, cũng không sợ lát nữa sẽ xấu hổ chết.

”“Chắc là không phải học sinh trường chúng ta, nhìn mặt là lạ.


”“Mặc kệ cô ta là ai, hãy chờ xem, Cố Hàm Giang chắc chắn sẽ coi cô ta như không khí, nhìn cũng lười đến nhìn một cái.

”Tạ Miêu không nghe rõ câu nói kế tiếp của bọn họ, nhưng mấy người này ngay từ đầu tiếng nói có hơi lớn, vẫn hấp dẫn tầm mắt của cô nhìn qua.

Vừa nhìn dáng vẻ mấy người nhìn qua bên này xì xào bàn tán, cô biết tám phần mấy cô ấy biết Cố Hàm Giang, vội vàng cách xa trung tâm câu chuyện một chút.

Không ngờ vừa mới cất bước, đột nhiên có một đứa trẻ giống như đạn bắn chạy ra, đụng phải cô.

Bên chân Tạ Miêu chính là một cục đá, cô bị vướng vào, suýt nữa mất thăng bằng ngã xuống đất.

Cố Hàm Giang, vội vàng duỗi tay đỡ lấy cô, “Cẩn thận.

”Một màn này, mấy nữ sinh cách đó không xa nhìn thấy, vẻ tươi cười cứng ở khóe miệng.

Đây thật sự là Cố Hàm Giang?Không phải cậu ấy chưa từng để ý đến nữ sinh sao? Sao có thể ra tay đỡ người?Nhưng mà càng làm cho mấy cô ấy kinh hãi rớt cằm còn ở phía sau.

Cố Hàm Giang vẫn luôn đỡ Tạ Miêu, chờ khi cô cuối cùng đứng vững rồi mới buông tay, tiếp đó, vừa nói chuyện vừa cùng đi với cô ấy…Cùng đi với cô ấy?!.