Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 320






Chủ tịch huyện Ngô và hiệu trưởng Ninh đi rồi, dân làng vây xem có người tiến lên chúc mừng Vương Quý Chi và Tạ Miêu, cũng có người xem đủ náo nhiệt rồi thì giải tán.

Tạ Kiến Hoa nhanh chân, liền chạy ra ruộng nhanh như chớp, thông báo chuyện tốt này với bố và chú thím nhà mình.

Người nhà họ Tạ đều vui mừng khôn xiết, dân làng cùng làm việc xung quanh càng là dừng lại lau mồ hôi, tràn đầy hâm mộ trong giọng nói: “Miêu Miêu nhà các người được đó, lại lấy được vị trí thủ khoa thi đại học, trong khe núi này của chúng ta cũng có Phượng Hoàng Vàng bay ra rồi.

”Chờ mọi người ngồi cùng nhau uống ngụm nước hút bao thuốc, quay lại làm việc một lần nữa, Lưu Chiêu Đệ mới trở về.


“Bà làm sao thế? Sao sắc mặt khó coi như vậy?”Vừa thấy bóng dáng Lưu Chiêu Đệ thì Tạ Vệ Quốc đã nhăn mi lại: “Miêu Miêu có tương lai là chuyện tốt, bà đừng có mà lúc nào cũng nghĩ tới những thứ không hay kia.

”“Ông nói như thế là có ý gì? Tôi là bác dâu của Miêu Miêu, còn có thể hi vọng con bé sống không tốt hả?”Lưu Chiêu Đệ bất mãn lẩm bẩm một câu, sầm mặt nâng đòn gánh lên, dáng vẻ tâm sự nặng nề.

Rất ít khi trông thấy dáng vẻ này của bà ta, Tạ Vệ Quốc nhớ ra vừa rồi Hoàng Liên Hoa tới tìm bà ta: “Nhà mẹ đẻ của bà lại tìm bà vay tiền à?”“Không phải.

”“Vậy thì sao?”“Ôi ông hỏi nhiều như thế làm gì? Có phiền không hả?” Lưu Chiêu Đệ bước nhanh hơn, đi gánh nước tưới tiêu.

Tạ Vệ Quốc ngẫm lại tiền trong nhà đều ở trong tay ông, Lưu Chiêu Đệ cũng chỉ có một ít, cho mượn cũng không sao, liền không quá để ý nữa.

Kết quả là ngày hôm sau, nhà họ Lưu lại sai người tới tìm Lưu Chiêu Đệ, nói là mẹ bà ta bị ốm.

Lưu Chiêu Đệ lộ ra vẻ mặt bực bội, tống cổ Tạ Kiến Hoa đi sang nhà bà ngoại một chuyến: “Cứ nói là mẹ bận, không đi được.

”Vương Quý Chi nhìn thấy thì hoang mang: “Đây là bác dâu của con đổi tính à? Trước kia vừa nghe nói bà ngoại Lưu của con bị ốm, chạy còn nhanh hơn thỏ.


”Tạ Miêu cũng cảm thấy kỳ quái.

Mà khi Tạ Kiến Hoa mới đi được không bao lâu đã vội vàng chạy quay về, vừa vào cửa đã oán giận rằng bà ngoại cậu đang êm đẹp không có chuyện gì, có lẽ lại là có việc tìm mẹ cậu nên mới cố ý giả vờ ốm, trong lòng Tạ Miêu lại càng nghi hoặc hơn.

Bác dâu này của cô còn cố ý trốn tránh không trở về nhà mẹ đẻ thật đúng là hiếm thấy, đây là nhà họ Lưu lại muốn giở trò gì?Rất nhanh, Tạ Miêu sẽ biết vì sao Lưu Chiêu Đệ không trở về nhà mẹ đẻ, hoặc là nói không dám về nhà mẹ đẻ.

Chiều hôm đó, chị dâu Tiểu Lưu nhà hàng xóm tự mình bế con gái lớn mới hơn hai tháng tới nhà Tạ Miêu chơi.

“Miêu Miêu, em bế con gái lớn nhà chị một cái đi, con gái lớn nhà chúng ta thích cô Miêu Miêu nhất có đúng không nào?”Chị ta đưa em bé mặc yếm tới trước mặt Tạ Miêu, đôi mắt đen to như quả nho của em bé nhìn xung quanh, lập tức khóa lấy Tạ Miêu, a a a múa may tay chân nhỏ loạn xạ như muốn được Tạ Miêu bế.

“Xem đi, quả nhiên con gái lớn của chị thích cô Miêu Miêu nhất.

”Chị dâu Tiểu Lưu nhẹ nhàng đặt con gái vào trong lòng ngực Tạ Miêu, giúp đỡ điều chỉnh tư thế một chút: “Để cô Miêu Miêu bế một cái, con gái lớn của chúng ta cũng lây dính sự thông minh của cô nhiều một chút, sau này học hành thật giỏi, thi vào Bắc Đại.

”Từ khi Ngô Huyền Trường tự mình tới chúc mừng và phát tiền thưởng cho Tạ Miêu, hai ngày này Tạ Miêu trở thành người cực kì nổi bật ở thôn Bắc Xá.


Không chỉ có một nhà tới hỏi xem có còn giữ lại quần áo cô mặc khi còn nhỏ hay không, còn có người ưỡn bụng bảo cô dùng cái tay làm đề thi kia sờ một cái, ngay cả văn phòng phẩm mà cô từng dùng qua, đầu bút chì cũng trở thành thứ được săn đón.

Nghe chị dâu Tiểu Lưu nói như vậy, cô có chút cạn lời, nhưng vẫn chơi với em bé người vẫn còn đầy mùi sữa trong lòng ngực một lát, cảm thấy em bé đúng là vừa mềm lại vừa đáng yêu.

Chị dâu Tiểu Lưu mang theo con nhỏ ngồi ở nhà họ Tạ gần một tiếng, chờ em bé mệt mỏi mới chào tạm biệt rời đi.

Tạ Miêu tiễn hai mẹ con ra cửa, vừa định quay về, đã bị người nổi giận đùng đùng gọi lại: “Tạ Miêu!”Tạ Miêu nghe tiếng nhìn lại, phát hiện người tới chính là Ngô Thục Cầm.

Ngô Thục Cầm bưng một cái chậu trên tay, trong chậu còn có vài chiếc quần áo, có vẻ mới trở về từ bờ sông.

Thấy Tạ Miêu quay đầu lại, cô ấy chạy huỳnh huỵch vài bước vọt tới trước mặt Tạ Miêu, mở miệng liền hỏi: “Cậu đá anh Hàm Giang rồi?”.