Đám Dương Hiểu Xuân vừa nghe thấy liền gật đầu theo, “Đúng, đi tìm ban tổ chức phân xử nào.
” cả đám vây quanh hai người đi ra ngoài.
“Mấy cậu muốn làm gì?” Mấy cô gái của thành phố Giang lo lắng.
“Không muốn gì cả.
”Tạ Miêu quay đầu lại nhìn cười như không cười, Tạ Miêu chỉ vào một tờ giấy dán trên tường, “Tôi nhớ không sai thì, trong điều lệ nội quy cuộc thi có nói tới việc giây hấn, đánh nhau ẩu đả sẽ bị hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi, cô ta như này chắc gọi là gây hấn khiêu chiến đúng không?”Lại bị một cái mũ lớn ụp lại, lần này không chỉ có mấy cô gái đại diện của đội thành phố Giang, ngay cả Nghiêm Kiều sắc mặt cũng lập tức thay đổi, “Cô có ý gì chứ?”“Chả có ý gì cả.
”Tạ Miêu cười rất nhẹ nhàng thoải mái, “Tôi nhớ bạn học này hình như nói đại học Bắc Kinh không so được với Harvard, không bằng Ivy League.
Dù gì thì cô cũng không xem trọng trường học trong nước, không thể phù hợp với thân phận tôn quý của cô, có tham gia hay không thì cũng không có gì cả.
”“Đúng vậy, nếu cô đã cảm thấy Ivy League tốt, vậy thì trực tiếp đến Ivy League học là được rồi.
” Dương Hiểu Xuân ngay lập tức tiếp lời.
“Cô ta cơ bản là không đi đến đó được.
” Có người cười chế nhạo.
Nghiêm Kiều nghe thấy hai mắt bùng lửa giận, “Các cô nói bậy!” bất ngờ muốn nhào lên trước.
Cô bạn dẫn đội vôi vàng sống chết ngăn cản cô ta lại, giọng hổn hển, “Cậu làm gì vậy hả? thật sự không muốn tham gia cuộc thi đúng không!”Nghiêm Kiều đang muốn giãy dụa, nghe mấy lời này, cô ta cắn chặt môi không nói nữa.
Cô gái kia hung hăng nghiến răng nghiến lợi nhìn Tạ Miêu: "Chỉ là cái giường, các cô không muốn đổi, không muốn đổi thì thôi.
Chuyện nhỏ này không cần thiết phải gây ồn ào tới ban tổ chức làm cả hai đội chúng ta mất mặt, cậu nói có phải không?”Cô ta đã nhận ta, Thường Hoa kia tính tình tuy cộc cằn, nhưng không giỏi tranh luận với người khác.
Trong số những người ở tỉnh Băng, chỉ có cô gái vóc dáng cao ráo cô cùng xinh đẹp này là người khó đối phó nhất, ra tay là ngay chiêu đánh bảy tấc.
**Ẩn dụ về việc làm việc gì cũng phải nắm được mối liên hệ chính.
(Baidu)Quả nhiên khi nghe cô ta nói như vậy, gương mặt Tạ Miêu bất ngờ lộ ra vẻ hoài nghi, “Không phải chỉ có mỗi đội của các cô mất mặt thôi sao, bọn tôi là người bị hại.
”Cô gái dẫn đội có chút khó thở, trực tiếp xoay lưng lại.
“Rốt cuộc là cậu muốn như nào?” Nghiêm Kiều bị người khác chặn trước mặt cuối cùng cũng nhịn không nổi mà lên tiếng.
Tạ Miêu không trả lời cô ta, quay đầu nhìn Thường Hoa, “Thường Hoa, cậu nói xem chuyện này phải giải quyết ra sao?”Trong một lúc, ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về Thường Hoa.
Thường Hoa vẫn cứ nhếch môi, nghe thấy vậy thì ánh mắt nhìn thẳng Nghiêm Kiều, “Bảo cô ta xin lỗi tôi.
”“Dựa vào cái gì chứ!”Nghiêm Kiều cao giọng, gần như nhảy đổng khỏi mặt đất.
Tạ Miêu nhìn thấy không nói lời nào, kéo Thường Hoa đứng dậy, xoay người rời đi.
Cô gái dẫn đội gọi mấy lần cũng không giữ chân được, dứt khoát mặc kệ Nghiêm Kiều không thèm quản tới nữa, “Dù gì cậu cũng không muốn tham gia cuộc thi, vậy thì thôi đi.
”Các cô gái khác cũng mặc kệ cô ấy, tìm kiếm một nơi để ngồi xuống, sắc mặt ai nấy cũng đều u ám.
Nghiêm Kiều phát hiện bản thân bị lảng tránh ngay tại phòng ngủ của mình, trong lòng hoang mang, “Lưu Bảo Anh.
”Gương mặt cô gái dẫn đội bình tĩnh, không thèm nhìn cô ta.
Cô ta lại gọi thêm cái tên nhưng không ai để ý đến, ngoài kia, cả nhóm Tạ Miêu cũng đã đi rất xa.
Nghiêm Kiều hiện tại hết cách, cuối cùng cả hai mắt đều đỏ, chạy ra khỏi phòng, “Tôi xin lỗi, xin lỗi không phải được rồi sao?”Ngay khi những lời này nói ra, Tạ Miêu và những người khác cuối cùng cũng quay đầu lại, nhưng chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, như thể muốn cô ta xin lỗi ngay tại hành lang.
Một luồng khí tức giận xông thẳng lên não Nghiêm Kiều, nhưng cô ta chỉ có thể đè xuống, “Chúng ta trở về nói được không?”Tạ Miêu không nói lời nào, cười mỉa một tiếng rồi lại muốn đi tiếp.
“Tôi sai rồi, tôi sai tất cả được chưa.
” Cuối cùng Nghiêm Kiều bật khóc.
Tạ Miêu lại không buông tha cô ta, “Cô sai chỗ nào chứ?”“Tôi, tôi…”Nghiêm Kiều cảm thấy mình không sai.
Nhưng trên hành lang nhiều ánh mắt sáng quắc đang nhìn, Tạ Miêu thì rõ ràng không muốn buông tha cô ta, cô ta trừng mắt lại Tạ Miêu, “Tôi không nên ép buộc cậu ấy đổi giường với mình, không nên ném đồ cậu ấy ra ngoài.
”“Còn gì nữa?"“Còn, còn! tôi không nên mắng cô ấy là đồ nhà quê …” Giọng Nghiêm Kiều càng lúc càng nhỏ, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
.