Các bạn học nghe ong, có người liếc mắt nhìn về phía Tạ Miêu và Phó Linh.
Bọn họ có chút nghi ngờ, có phải Tạ Miêu có phương pháp đặc biệt gì để học Tiếng Anh hay không, hoặc là cô ngầm dạy bù vạch ra trọng điểm cho Phó Linh.
Nếu không, bản thân cô thi được vị trí thứ nhất như thế nào thì không nói, nhưng Phó Linh có thành tích bình thường không phải đặc biết xuất sắc cũng thi được vào top 3 toàn thành phố ư?Tạ Miêu vẫn còn coi như là bình tĩnh.
92 điểm, còn chưa phải toàn bộ thực lực của cô.
Chỉ là vị trí đứng đầu toàn thành phố trong kì thi vòng loại mà thôi, còn lâu mới đến trình độ đáng để kiêu ngạo.
Biểu cảm trên mặt cô không có gì khác biệt so với bình thường, Đường Quyên vừa bắt đầu giảng bài, cô đã lập tức chìm vào trạng thái nghiêm túc nghe giảng.
Loại tâm trạng không quan tâm hơn thua này khiến cho tâm trạng vốn dĩ còn đang hừng hực trong lớp dần dần ổn định lại.
Có rất nhiều bạn học nhìn người ta thi được vị trí đứng đầu mà còn bình tĩnh như vậy, toàn bộ đều thu lại những suy nghĩ vụn vặt, cũng bắt đầu học tập nghiêm túc.
Đường Quyên nhìn thấy, lại nhìn cháu gái nhà mình hai mắt đỏ hoe vẫn mất hồn mất vía như cũ, đột nhiên cảm thấy cho dù là thành tích, tâm lý hay là sức ảnh hưởng, Tạ Miêu đều mạnh hơn Phùng Lệ Hoa rất nhiều.
Điều này khiến tâm lý của cô ta cực kì mâu thuẫn, một mặt vui vẻ vì trường học đào được một mầm non tốt như vậy, ghi thêm một điểm tốt vào trong hồ sơ của cô ta, nhưng một mặt lại cảm thấy là do Tạ Miêu đến dẫn tới việc tâm lý của Phùng Lệ Hoa bị sụp đổ.
Tạ Miêu còn chưa biết một vị trí đứng đầu toàn thành phố này ảnh hưởng đến bao nhiêu người, một vài ngày sau khi có kết quả thi, cô nhận được thư của Cố Hàm Giang.
Thư được trực tiếp đưa tới chỗ quản lý ký túc xá, buổi trưa cô và Phó Linh vừa về đến nơi, liền nhìn thấy tên của mình trên bảng đen viết thông báo.
“Tạ Miêu, có thư của cậu kìa.
” Phó Linh nhắc nhở cô.
“Tớ thấy rồi.
” Tạ Miêu gật gật đầu, đi gõ cửa phòng của quản lý ký túc xá: “Dì Viên ơi, cháu đến lấy thư.
”“Cháu đến lấy thư à? Hóa ra cháu tên là Tạ Miêu.
”Dì Viên đang ăn cơm, nghe vậy thì đặt đũa xuống, vội vàng lấy một bức thư dùng phong bì bằng da trâu để đựng thư từ trong cái giỏ nhỏ ở một bên ra, cười đưa cho cô: “Sáng hôm nay mới đến.
”Tạ Miêu nhận lấy thư, sau khi nói cảm ơn với dì ấy thì rời đi.
Phó Linh hơi tò mò: “Ai viết thư cho cậu thế?”“Một người bạn.
”Tạ Miêu không nói nhiều, Phó Linh cũng không hỏi lại.
Nhưng sau khi về phòng ngủ, Tạ Miêu do dự một chút, vẫn không mở thư ngay trước mặt mọi người, ngược lại còn cầm thư để lên trên giường mình, tranh thủ xem khi nằm trên giường lúc nghỉ trưa.
Bì thư vừa mới mở ra, một tấm ảnh 10 cm rơi ra đầu tiên.
Thiếu niên trên tấm ảnh mặt mày anh tuấn đón ánh nắng mặt trời, cho dù là chụp ảnh, vẻ mặt cũng vẫn vô cảm.
Mà sau lưng anh, chính là cổng trường Bắc Đại, cho dù là vị trí hay là góc độ, cũng rất giống bức tranh mà anh vẽ cho cô lúc trước.
Tạ Miêu xem đi xem lại, đôi mắt đào hoa dần dần cong lên thành vầng trăng khuyết.
Cô đặt nhẹ tấm ảnh lên ngực, lại đưa tay vào trong bì thư, rút giấy viết thư ở bên trong ra.
Chữ của Cố Hàm Giang vẫn sắc bén trước sau như một, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể đâm thủng giấy viết thư mỏng manh, lời nói cũng vô cùng ngắn gọn.
Nhưng nội dung trong thư của anh cũng không ít.
Mừng thọ ông nội, cô cũng đưa em họ quay về, người một nhà đoàn tụ rất là vui vẻ.
Bố anh có một người đồng nghiệp có con cũng lên lớp 11 vào năm nay, anh hỏi đối phương xin một ít bài tập ôn thi ở Bắc Kinh cho cô, mặc dù nội dung dạy học khác nhau nhưng có thể cầm tới tham khảo.
Khi nào anh lấy được thì sẽ gửi bưu kiện tới, bảo cô để ý kiểm tra và nhận.
Trường học còn chưa khai giảng, nhưng anh đã đi báo danh rồi, điều kiện sinh hoạt còn rất tốt, bảo cô yên tâm….
.
Dù lớn hay nhỏ, giống như là muốn kể lại toàn bộ những gì mà anh đã trải qua trong những ngày này cho cô biết.
Tạ Miêu nhìn những chữ kia, dường như nhìn thấy dáng vẻ anh cầm bút máy ngồi trước bàn, nhìu mày nghĩ xem rốt cuộc phải viết cái gì.
Khóe môi cô không nhịn được cong lên, nhẹ nhàng lật một trang giấy viết thư phía sau ra.
.