Thoáng chốc đã vào tháng tám, thời tiết trở nên nóng nực, ngay cả tiếng ve cũng trở nên mỏi mệt.
May thay lớp bồi dưỡng ở tầng ba, bình thường đều mở hết cửa sổ và có gió thổi vào, xem như không quá oi bức.
Nhưng có lẽ hôm nay sẽ mưa nên cho dù có mở toang cửa sổ thì trong phòng học vẫn rất khó chịu, chẳng có lấy một ngọn gió.
Có rất nhiều bạn nóng đến nỗi mồ hôi chảy đầy đầu, cầm cuốn vở quạt lấy quạt để, đến cả Tạ Miêu trước nay chịu được nóng cũng phải xé giấy gấp quạt.
Mỗi lúc như thế này cô vô cùng nhung nhớ cái điều hòa ở kiếp trước.
Không, cho dù không có điều hòa, thì có cái quạt điện lớn quạt phành phạch trên đầu cũng tốt biết bao.
Có lẽ thầy Cao cũng nóng không chịu nổi, giảng xong bèn nốc mấy ngụm nước trong bình tráng men.
“Hôm nay đến đây thôi, về nhà nghiên cứu thật kỹ mấy dạng câu hỏi thầy vừa giảng, nhất định phải nắm chắc.
Đây đều là đề đã ra trong cuộc thi toàn quốc nửa đầu năm nay, lần này tỉnh ra đề, rất có khả năng lấy ra tham khảo.
”Tạ Miêu nghe thế bèn dùng bút chì đánh dấu tích lên vài câu hỏi, sau đó lấy cuốn vở dùng để sửa đề ra bắt đầu chép.
Những người ngồi ở đây đều là những tuyển thủ thiên tài, đặc biệt là các bạn nam, nhưng ghi chép tỉ mẩn như Tạ Miêu vẫn không nhiều.
Trần Lập Quốc đã tò mò từ lâu về cuốn đề bài tập của cô, sau khi thầy Cao rời đi, vốn dĩ cậu muốn tìm Triển Bằng hỏi đề, khi đi ngang qua Tạ Miêu thấy cô đang sửa đề ôn tập, cậu ta nhịn không được đứng bên xem một lát.
Sổ ghi chép của Tạ Miêu rất khoa học, đầu tiên liệt kê rõ ràng điểm kiến thức, sau đó chép một đến ba câu hỏi ví dụ theo độ khó của đề.
Câu hỏi ví dụ mà cô chọn rất có tính tiêu biểu, chỉ cần nghiên cứu kỹ lưỡng rồi, ăn sâu rồi, về cơ bản sẽ không thể nào sai ở dạng câu hỏi này nữa.
Trần Lập Quốc lặng lẽ xem một hồi, lúc đi đến chỗ Triển Bằng vẫn còn bĩu môi: “Tôi không hiểu tại sao Tạ Miêu tiến bộ nhanh như vậy, hễ dạng đề thầy đã giảng qua thì rất ít khi làm sai, hóa ra là tốn không ít công sức để sửa ghi chép bài tập.
”Triển Bằng đang cặm cụi làm đề chợt dừng bút, ngẩng đầu hỏi cậu: “Cậu nhìn thấy sổ ghi chép của Tạ Miêu rồi?”“Mới đứng bên cạnh cậu ấy liếc mấy phát.
” Trần Lập Quốc nói thẳng.
Triển Bằng không nói gì, cúi đầu giảng nốt câu hỏi đó cho cậu ta, sau đó đứng dậy đến bên Tạ Miêu, “Tạ Miêu, có thể cho tớ mượn sổ ghi chép của cậu xem một lát được không?”“Được.
” Tạ Miêu gật đầu, “Đợi tôi chép xong câu này đã.
”“Cậu chép đi, tôi không vội.
”Triển Bằng đứng bên cạnh Tạ Miêu, rũ mắt xem cô chép câu hỏi, ban đầu sự chú ý còn ở trên các bước giải đề trôi chảy dưới ngòi bút của cô, nhưng xem mãi ánh mắt lại bất giác rơi trên tay cô.
Bời vì vóc dáng cao ráo, nên tay của Tạ Miêu không nhỏ nhắn như các bạn nữ khác.
Nhưng khung xương bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài trắng nõn vô cùng xinh xắn, tư thế cầm bút cũng rất dễ nhìn, không giống những bạn học khác dùng sức siết đến nỗi đầu ngón tay biến dạng.
Triển Bằng có chút xuất thần, Tạ Miêu đã chép xong, cô dùng bàn tay thon dài đáng yêu đó đưa cuốn sổ đến trước mặt cậu.
Trần Lập Quốc đi cùng với Triển Bằng đến thò đầu xem: “Tôi cũng xem chút.
”Triển Bằng không nói gì, lật từ đầu đến cuối, sau cùng dừng lại trên vài câu hỏi Tạ Miêu vừa chép xong, “Câu này cậu giải như vậy sao?”“Ừ.
”“Cậu đợi chút.
” Cậu về chỗ lấy bài của mình, “Cách giải của tôi không giống cậu.
”Hai người đặt bài thi và cuốn sổ lên bàn, thảo luận về cách giải, Trần Lập Quốc đứng bên say sưa lắng nghe.
Lúc này, bạn học ngồi trước Tạ Miêu quay đầu lại, “Các cậu đã nghe gì chưa? Trung học Dệt May đã nói rồi, nhất định phải giành được hạng nhất tất cả các môn ở vòng loại, để trường trung học thứ hai thành phố của chúng ta chống mắt xem, thành thích tốt chẳng liên quan đến việc biết đào người hay không.
”Cậu ta nói rồi liếc nhìn Triển Bằng, “Trường bọn họ chẳng phải có Vu Đắc Bảo đặc biệt giỏi toán, lần nào cũng thi max điểm đó sao? Nghe bảo Vu Đắc Bảo nói với người ta những môn khác thì bỏ đi, còn toán cậu ta tuyệt đối sẽ không nhường Triển Bằng đâu.
”Trần Lập Quốc nghe thế cười khẩy, “Nói nghe như mấy môn khác cậu ta thi không tốt là vì nhường cho ai đó vậy.
”Còn Triển Bằng khá bình tĩnh, “Tôi nhớ hình như Tạ Miêu lần nào cũng thi được max điểm môn toán.
”Vốn dĩ cậu muốn vào trường trung học Dệt May để học cấp ba, nhưng lại bị trường trung học thứ hai thành phố “bế” đi học, phía trường trung học nhà máy dệt may có ý kiến cũng rất bình thường.
.