Gọi thêm anh Hàm Giang, anh ấy nhất định rất sẵn lòng đi cùng mình.Đang lúc nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng nói lanh lảnh của con gái vọng từ ngoài vào, “Cố Hàm Giang và Ngô Thục Cầm có nhà không?”Ngô Thục Cầm giật mình.Là Tạ Miêu!Tại sao Tạ Miêu lại chạy đến tìm cô và anh Hàm Giang chứ?Ngô Thục Cầm đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng nghĩ lại mình không nên sốt sắng như vậy, thế nên lại thả chậm bước chân.Đến khi cô đi đến trong sân, Cố Hàm Giang đã ra nói chuyện với Tạ Miêu rồi, cô ta còn ôm vài tờ đề thi và một cuốn vở trong tay.Ngô Thục Cầm nhớ đến trước khi đi, Tạ Miêu nói sẽ giúp họ chép một ít đề thi của trường Trung học số hai thành phố để về làm.Cô chẳng quan tâm chuyện dè dặt nữa, chỉ vài bước đã xông tới, “Tạ Miêu, cậu chép đề bài tập lớp 11 về thật à?“Ừ.”Tạ Miêu đưa tập đề trong tay cho cô, “Những cái này đã giảng hết rồi, cậu đem về đưa cho thầy Trịnh, để thầy ấy in ra cho các cậu làm.
Nhưng tớ chỉ có một bản, lúc ôn tập vẫn phải xem, thế nên cậu nhớ trả cho tớ.”“Biết rồi.” Ngô Thục Cầm dùng sức gật đầu, “Tôi thay mặt học sinh trong lớp chúng ta cảm ơn cậu.”Cô nói xong, ánh mắt lại đáp xuống trên cuốn vở trong tay Tạ Miêu, “Đây là bài tập cậu chép à?”Ánh mắt của Ngô Thục Cầm quá bỏng rát, nhìn tay Tạ Miêu đến nỗi như bị thứ gì đó đốt nóng, cả người cũng mất tự nhiên.“Cái này không phải cho các bạn trong lớp.”Cô vẫn giữ dáng vẻ đĩnh đạc trước kia hết mức, đưa cuốn vở cho Cố Hàm Giang, “Đây là vài bộ đề thi tiếng Anh sử dụng để ôn tập cả năm 11 của trường chúng tớ.
Thầy của bọn tớ chưa giảng, đề thi không thể cho mượn bừa bãi ra bên ngoài, thế nên tớ đã chép một bản.”Không phải cho lớp bọn họ?Ngô Thục Cầm sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm Tạ Miêu của Cố Hàm Giang sáng bừng lên, “Cho anh sao?”Tròng mắt của Cố Hàm Giang rất đen, ngày thường nhìn cứ luôn cho người ta cảm giác sâu thẳm khó lường.Thế mà bây giờ, ánh mắt của anh ấy lại có một tia sáng, khiến cho cả người anh toát lên vẻ phấn chấn mà một thiếu niên nên có.Thậm chí Tạ Miêu cảm thấy, đôi mắt của người thiếu niên đã từng giống như một con sói cô độc, cảnh giác và hung dữ trước mặt bây giờ lại như một chú chó khổng lồ.
Mặc dù nhìn vẫn rất khó gần, nhưng nếu cho anh một cái đuôi, nói không chừng nó sẽ vui mừng ngoe nguẩy.Kiểu liên tưởng này khiến cô không kìm được cong mắt cười, chút ngượng ngập ban nãy cũng biến mất theo làn gió.“Cho anh đấy.” Cô nhẹ nhàng nói, “Còn hai tháng nữa, kỳ thi đại học thẳng tiến.”“Cảm ơn.”Cố Hàm Giang nhận lấy cuốn vở, khóe môi hơi mím không thể che giấu được ý cười.Chỉ có điều trước giờ anh ít nói, giờ phút này cũng không biết nói gì ngoài câu cảm ơn, thế nên chỉ có thể cúi đầu lật vở.Chữ viết của cô rất ngay ngắn đẹp đẽ, câu hỏi cũng chép rất tỉ mỉ, Cố Hàm Giang cứ lật, lật và lật, cho đến khi ý cười trong ánh mắt không còn nữa.“Sao vậy?”Tạ Miêu nhớ vốn tiếng Anh của anh không tốt lắm, còn tưởng anh không biết làm mới bị đả kích nên vội vã hỏi.Cố Hàm Giang nghe thấy nhưng không nói gì, anh lật xem hết những câu hỏi mà Tạ Miêu đã chép lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn cô.“Nhiều câu như thế, em mất bao lâu để chép xong?”“Không nhiều đâu, em tranh thủ giờ giải lao rồi ngồi chép thôi.”“Sau này đừng chép nữa.”Tạ Miêu ngớ người, không ngờ anh đột nhiên lại nói như vầy.“Sau này đừng chép nữa.” Cố Hàm Giang lặp lại lần nữa, “Lãng phí thời gian học của em.”Nhớ lại trước kia cô ấy giúp anh chỉnh sửa lại “Tuyển tập Toán Lý Hóa” mấy đêm liền.
Sau khi sửa xong chẳng được mấy ngày thì phát sốt phải nhập viện, anh mím chặt môi, sắc mặt càng lạnh, “Cũng đừng thức đêm nữa, anh có thể tự học tốt.”Vốn dĩ Tạ Miêu còn có chút sững sờ, nhưng khi nghe thế bèn bật cười, “Ừ.”Cố Hàm Giang thật hiếm khi thấy cô ngoan ngoãn như thế khi ở trước mặt mình, cuốn vở trong tay bị nắm chặt, “Anh đưa em về.”Tạ Miêu không phản đối, đi được vài bước mới sực nhớ Ngô Thục Cầm còn ở bên cạnh.
Cô quay lại vẫy tay với cô ấy, “Tớ đi đây.”“Đi đi, đi đi.” Ngô Thục Cầm kiềm chế không lườm nguýt.Cô xem như đã nhận ra rằng mình ngày càng thừa thãi trước mặt hai người này.Hơn nữa, bây giờ không chỉ có mỗi anh Hàm Giang đối xử khác biệt đối với cô mà còn có Tạ Miêu nữa.Ông trời muốn con sống sao!Ngô Thục Cầm dùng ngón chân nghĩ cũng biết người anh họ này một khi tiễn thì không biết tiễn đến khi nào, thế nên dứt khoát không đợi nữa mà ôm đề hậm hực về phòng.Phía bên kia, quả nhiên Cố Hàm Giang tiễn Tạ Miêu ra khỏi cửa, rồi lại đến ngã tư nhưng bước chân vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.“Ở trường vẫn quen chứ?”.