Cô ta nói quá nhiều, lúc hứng lên không kiềm chế được mà cất cao giọng, cuối cùng khiến một nữ sinh im lặng học bài từ đầu tới cuối nghe đến phát bực lên, “Còn cho người khác học bài hay không?”Kim Liên Ngọc im bặt, đang định nói gì đó, trong phòng đột nhiên chìm vào trong bóng tối.“Sao vậy nhỉ?” Tạ Miêu ngây người, “Bóng điện hỏng rồi sao?”“Không phải.” Phó Linh nói: “Hẳn là quản lý ký túc bên dưới dập cầu giao rồi.”Không phải 10 giờ 30 mới ngắt điện sao? Bây giờ có lẽ còn chưa tới 10 giờ, sao đã dập cầu giao rồi?Tạ Miêu đang nghi hoặc, bạn nữ tên Khúc Hồng vừa nổi đóa với Kim Liên Ngọc đã lấy đèn pin cầm tay ra như đã tập mãi thành quen, chiếu vào sách tiếp tục đọc.Kim Liên Ngọc lại kêu ca với mấy nữ sinh khác, “Ngưu Mồm Rộng lại ngắt điện trước rồi.
Phòng ký túc nhà người ta đều 10 rưỡi ngắt điện, chúng ta thì hay rồi, lúc nào Ngưu Miệng Rộng muốn đi ngủ, thì chúng ta phải ngắt điện lúc ấy.”“Được rồi đừng nói nữa, nói cũng chả có tác dụng, ai bảo người ta là họ hàng của thầy hiệu phó chứ.”Mấy nữ sinh giận đùng đùng lấy đồ vệ sinh cá nhân ra, chuẩn bị đến phòng nước lấy nước làm vệ sinh cá nhân, rồi lên thẳng giường đi ngủ.Tạ Miêu cũng gấp sách trong tay lại.Người quản lý họ Ngưu này rõ ràng không đáng tin, xem ra cô cũng phải chuẩn bị một cái đèn pin cầm tay, phòng hờ bất cứ lúc nào.Đang nghĩ vậy, Phó Linh bật đèn pin cầm tay của mình lên đưa cho Tạ Miêu, “Tạ Miêu, cậu vẫn muốn đọc sách à?”“Không đọc nữa, tớ đi đi lại lại cả buổi sáng rồi, mệt ghê á.”Tạ Miêu mượn chút ánh sáng thu xếp lại sách vở, lục tìm đồ vệ sinh cá nhân của mình.Hai người cùng nhau cầm chậu đến phòng nước.
Trên đường đi, Phó Linh khẽ nói với cô: “Góc Tiếng Anh là tự nguyện tham gia, không cần người khác giới thiệu.
Nếu cậu muốn đi, trưa mai tớ dẫn cậu đi.”Bản thân Tạ Miêu cũng sắp quên mất chuyện Góc Tiếng Anh rồi, không ngờ cô bạn này còn giúp cô nhớ.Cô cười nói: “Được, tớ cảm ơn cậu trước nhé.”Ai dè còn chưa đến Góc Tiếng Anh, giờ tự học buổi sáng hôm sau, thông báo gọi Tạ Miêu tham gia lớp ôn thi đã được gửi xuống.“Bạn nào là Tạ Miêu mới chuyển đến?” Đường Quyên đứng trước cửa lớp 10 (2), biết rõ còn cố tình hỏi: “Chủ nhiệm Thường nói em muốn tham gia lớp bồi dưỡng thi Tiếng Anh.
Giờ tự học tối nay đến phòng học trống đầu tiên bên phía Đông tòa nhà ba tầng, đừng đến muộn đấy.”Đường Quyên không ngờ Vương Chấn Hưng không chỉ nghiêm túc đi khảo sát Góc Tiếng Anh của trường Nhất Cao huyện Hồng Hà, mà còn ra sức thúc đẩy việc chuyển trường của Tạ Miêu.Đợi đến khi cô ta biết, trường Nhất Cao huyện Hồng Hà đã xác nhận với bên này, Tạ Miêu đồng ý chuyển đến trường Nhị Trung.Cô ta chán ghét vô cùng, nhưng nghĩ đến khẩu ngữ chuẩn chỉnh lưu loát của Tạ Miêu, lại miễn cưỡng kiến nghị với chủ nhiệm Thường, cho Tạ Miêu chuyển đến lớp 10 (9) mà cô ta đang chủ nhiệm.
Một là bản thân cô ta là giáo viên dạy Tiếng Anh, hai là lớp cô ta có Phùng Lệ Hoa, hai người có thể cùng nhau tiến bộ.Không ngờ chủ nhiệm Thường từ chối ngay lập tức, chuyển Tạ Miêu đến lớp 10 (2) mà Vương Chấn Hưng phụ trách môn Tiếng Anh.Đây là không tin tưởng trình độ giảng dạy của cô ta, hay là vì cô ta không tuyển Tạ Miêu sau kỳ thi giữa kỳ, nên bất mãn với cô ta?Trong lòng Đường Quyên nghẹn một cục tức, lúc đến thông báo cho Tạ Miêu, liền cố tình không nói Tạ Miêu vì học giỏi Tiếng Anh mới được gọi vào lớp ôn thi, mà lại nói cô muốn đi, chủ nhiệm Thường mới cho cô đi.Quả nhiên cô ta vừa nói xong lời này, ánh mắt các bạn học trong lớp Tạ Miêu lại thay đổi, nhất là những bạn học muốn tham gia lớp ôn thi mà không có cơ hội.Dựa vào cái gì mà bọn họ nỗ lực học hành lại không được vào lớp ôn thi, một người đi cửa sau như Tạ Miêu thì lại thích vào là vào?Với cái trình độ Tiếng Anh của cô ta, bài kiểm tra đột xuất hôm qua còn gian lận, cho dù có vào được lớp ôn thi, thì có thể thi được cái quái gì?Trưa hôm nay, lúc Tạ Miêu đi tham gia hoạt động của Góc Tiếng Anh cùng Phó Linh, cô loáng thoáng cảm nhận được sự bài xích mơ hồ của người khác với cô.Tự dưng cô nghĩ đến cô giáo đến lớp thông báo cho cô buổi tối đến báo danh lớp ôn thi kia.
Lại cảm thấy đối phương là một giáo viên của Nhị Trung, trước đây chưa từng tiếp xúc với cô, nói những lời kia chắc là không phải cố ý.Ngược lại cái Góc Tiếng Anh của Nhị Trung này, khiến Tạ Miêu đến một lần liền mất hứng thú.Không có máy ghi âm, những trò chơi giải trí nhỏ cũng là những trò chơi cô đã dùng nhàm rồi, còn việc học cũng chả ra đâu vào đâu, tính thú vị đã giảm đi nhiều.Tiếng Anh của nữ sinh cầm trịch tên là Phùng Lệ Hoa kia đúng là không tệ, làm việc đâu vào đấy, nhưng hơi kiêu ngạo, không thể khuấy động bầu không khí..