Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 179






Dưới góc nhìn của Lưu Chiêu Đệ, đánh bạc cũng không phải chuyện lớn gì, nếu không phải bị lừa thì con trai nhà mình cũng không thua nhiều tiền như vậy.

Vừa rồi vì Tạ Vệ Quốc đánh Tạ Kiến Hoa, bà đã cãi nhau một trận với chồng mình, lúc này đôi mắt vẫn hồng.

Trình Lập Xuân cũng cảm thấy lên núi làm việc là chịu tội.

Mùa đông không có việc trên ruộng, đội Hà Đông đều kiếm tiền bằng việc chuyển gỗ trên rừng.

Mà cái gọi là chuyển gỗ, chính là dọn những nhánh cây còn dư lại ở lâm trường, không cho chắn mất đường.


Có mệt hay không thì không nói, đi trên tuyết vào đầu mùa đông vẫn rất quá sức.

Nhưng bà nhát gan lại không có chính kiến, chỉ dùng đôi mắt khóc đỏ bừng nhìn chồng mình.

Tạ Vệ Quốc nghe Lưu Chiêu Đệ nói xong lại dựng thẳng lông mày: “Mười sáu không nhỏ, con bé thứ hai nhà lão Thôi mới mười ba, không phải cũng xuống ruộng làm việc sao? Một thằng nhóc to xác như nó, chẳng lẽ còn không bằng một con nhóc?”“Sao có thể so nó với một con nhóc chứ…”Lưu Chiêu Đệ còn muốn nói gì đó, Tạ Miêu đột nhiên mở miệng hỏi mấy đứa em: “Các em nghĩ như thế nào, có đồng ý chứng minh mình là một người đàn ông hay không, dùng chính đôi tay của mình kiếm tiền cho gia đình?”Mấy đứa nhóc đã ăn đập, ngay cả Tạ Kiến Quân ầm ĩ không chịu nói ngay từ đầu, lúc này cũng im như gà.

Nghe Tạ Miêu hỏi như vậy, Tạ Kiến Trung là người thứ nhất cứng cổ: “Đi thì đi, có gì ghê gớm?”Tạ Kiến Quân không nói chuyện, nhưng xem vẻ mặt thì cũng không có ý phản đối.

Lưu Chiêu Đệ bĩu môi: “Ai muốn đi thì cứ đi, Tạ Kiến Hoa nhà chúng tôi sẽ không đi chịu tội.

”Ai ngờ vừa dứt lời, Tạ Kiến Hoa ngẩng đầu dứt khoát: “Con đi.

”Cậu là anh trai, cũng do cậu dẫn Kiến Trung và Kiến Quân, ai đều có thể không đi, cậu cần phải đi.

Ngày hôm sau, lúc đội dọn rừng chuẩn bị xuất phát mới phát hiện Lưu Chiêu Đệ không tới, ngược lại thì thấy mấy thằng nhóc choai choai nhà họ Tạ tới.

“Thư ký Tạ, sao anh lại dẫn đám Kiến Hoa, Kiến Quân đến vậy?” Ngô Hướng Đông không khỏi tò mò.

“Bọn nó không nhỏ nữa, mang ra rèn luyện.

”Tạ Vệ Dân nói, nhìn về phía người chấm công: “Để ý chấm công cho bọn nó, dựa vào công sức thực tế làm bao nhiêu thì ghi bấy nhiêu, đừng nương tay.


”Để nói chấm công cho bọn họ không được nương tay, Vương Quý Chi mới để Lưu Chiêu Đệ hay gây chuyện trong nhà.

Vốn thấy ông dẫn mấy đứa nhóc không biết làm gì tới, trong đội còn có người không vừa lòng, cảm thấy đây là tới làm ảnh hưởng cho bọn họ.

Nghe ông nói như vậy, những người này cũng không nói gì, cõng rìu và cưa lên núi.

Bọn họ đi không bao lâu, Vương Quý Chi tự mình đến nhà họ Ngô, đưa chút đồ ăn cho Cố Hàm Giang: “Nghe nói con phải về Bắc Kinh, mang theo ăn trên đường.

” Lại đưa cho anh một bọc cây thiên ma nhỏ: “Lấy về cho bố mẹ và ông nội con dùng, có thể trị đau đầu.

”Tuy bà không nói rõ, Cố Hàm Giang cũng biết đây là vì cảm ơn hôm qua anh dọn dẹp chiến trường rối rắm của anh em nhà họ Tạ.

Anh giữ đồ ăn nhưng lại trả thiên ma về: “Có cái này là đủ rồi, cảm ơn bà.

”Cùng ngày, Cố Hàm Giang xuất phát lần nữa, cuối cùng cũng ngồi trên xe lửa về Bắc Kinh.

Mà ba anh em Tạ Kiến Hoa đi giữa nhóm người lớn lên núi, thời gian nghỉ ngơi duy nhất chính là giữa trưa ngồi ở tầng hầm tuyết dưới sườn dốc, vừa sưởi ấm vừa uống nước ấm ăn bánh rán.

Ba người mệt đến bủn rủn, cũng không ăn uống, đột nhiên trở nên vô cùng yên lặng.

Buổi tối kéo thân thể mỏi mệt về nhà, mới vừa cơm nước xong, Tạ Miêu lại lấy sách bài tập ra: “Giải bài tập hôm nay cho xong rồi hẵng ngủ.


”Ba đứa ngốc nhà họ Tạ: “…”Bọn họ còn tưởng rằng bị đánh một trận đã là trừng phạt lớn nhất, không ngờ thứ ác hơn còn ở phía sau.

Ba anh em mỗi ngày lên núi làm công, buổi tối còn phải về làm bài tập, không bao lâu thì mặt cũng ốm lại một vòng.

Lưu Chiêu Đệ đau lòng, ôm Tạ Kiến Hoa nói làm gì cũng cũng không cho cậu đi nữa.

Tạ Miêu lại hỏi mấy đứa em: “Nếu mệt như vậy thì chúng ta bỏ dở nửa chừng nhé?”“Em sẽ không bỏ dở nửa chừng!”Tạ Kiến Trung trừng mắt: “Bây giờ em làm tốt hơn trước nhiều, một ngày đã có được 6 điểm rồi.

”“Em cũng có thể được 6 điểm rồi.

” Tạ Kiến Hoa không chút nhường nhịn: “Em còn có thể được nhiều hơn, không phục thì em làm nhiều hơn.

”Mấy đứa nhóc hừng hừng ý chí chiến đấu, buổi tối lúc ăn cơm còn dùng sức lùa cơm, làm xong bài tập thì chui vào ổ chăn ngủ.

.