Thập Niên 70 Xuyên Thành Vợ Trước Quân Hôn Của Nam Chính

Chương 106






Các bạn học trong lớp nghe thấy thế thì nhìn về phía Tạ Miêu theo bản năng.Tầm mắt của Lý Xuân Hà rơi vào người ở bên cạnh Hứa Văn Lệ, người đang đeo cặp sách chuẩn bị đi ra ngoài, Tạ Miêu.Làn da trắng mịn như ngọc, đôi mắt đào hoa long lanh như nước mùa thu, mái tóc đen nhánh được thắt thành hai bím tóc.Rõ ràng là cô ăn mặc như bao người khác, vậy mà người này lại mạnh mẽ biến những người khác thành vịt con xấu xí.Lý Xuân Hà lập tức nhớ tới việc cô ta đã từng gặp cô một lần vào ngày xem danh sách lớp.


Lúc đó cô ta còn kinh ngạc cảm thán với Tào Khiết và Trương Diễm, làm sao mà tóc cô có thể đẹp đến vậy, vừa đen vừa mượt, không giống với mái tóc khô ráp vàng úa như cỏ khô của bọn họ.Lý Xuân Hà cảm thấy tức giận, đi tới chặn trước mặt hai người.“Cậu chính là Tạ Miêu? Vì sao cậu lại bắt nạt Tào Khiết?”Nghe cô ta hỏi như vậy, nụ cười trên mặt Hứa Văn Lệ lập tức biến mất: “Ai nói với cậu là chị Miêu Miêu bắt nạt cậu ta? Cậu ta nói thế hả?”Hứa Văn Lệ nói xong, quay lại tìm Tào Khiết nhưng không biết Tào Khiết đã rời đi từ lúc nào rồi.Hành động của Hứa Văn Lệ càng khiến Lý Xuân Hà tức giận hơn: “Thế nào? Cậu còn muốn làm phiền cậu ấy nữa sao?”Cô ta chống nạnh: “Bạn cùng lớp của các cậu đều biết chuyện này, còn cần cậu ấy phải nói cho tôi biết à? Hứa Văn Lệ, cậu đừng quá đáng, Tào Khiết là chị họ của cậu đấy, có người bắt nạt chị họ như cậu à?”“Cậu ấy thua cược.

Tôi yêu cầu cậu ấy thực hiện lời đánh cược, đó là bắt nạt sao?”Tạ Miêu nhướng mày: “Nếu có người chơi mạt chược bị thua, nói một câu cậu đừng bắt nạt người khác quá đáng, vậy có phải là không cần trả tiền nữa không?”Lý Xuân Hà nghẹn họng: “Cái đó, cái đó sao có thể giống nhau được?”“Đều là đánh cược, đều có tính may rủi, có gì khác biệt?” Tạ Miêu hỏi ngược lại.“Hơn nữa,” Cô dừng lại một chút, nhìn Lý Xuân Hà với ánh mắt khiến Lý Xuân Hà có cảm giác như cô đang nhìn một kẻ ngốc.


“Tôi đã nói rằng cậu ta không đọc cũng không sao, là cậu ta cứ khăng khăng phải viết.

Cậu rảnh rỗi thế này, không bằng khuyên nhủ cậu ta nhiều hơn, bảo cậu ta đừng cậy mạnh.”“Nhưng mà, có chơi có chịu, nếu thua không nổi thì lúc trước cậu ta cũng đừng đánh cược.”Hứa Văn Lệ đưa nguyên văn lời nói của Lâm Hạo cho Lý Xuân Hà.“Cậu!” Lý Xuân Hà lập tức tức giận tới mức hai mắt rực lửa.Tạ Miêu không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ta, kéo Hứa Văn Lệ đi vòng qua người cô ta, đi được hai bước thì nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại.“Thật ra, tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tôi đã không còn bận tâm về chuyện này nữa.


Nếu cậu ta không muốn thì tại sao cứ khăng khăng phải viết? Lại viết với dáng vẻ rất oan ức, còn nữa, có chuyện không nói thẳng mà phải tìm cậu ra mặt giúp cậu ta.”Những lời này khiến không ít bạn học trong lớp hai mặt nhìn nhau.Đúng vậy, nếu không muốn thì đừng viết.Một mặt cứ khăng khăng phải viết, mặt khác lại tỏ vẻ oan ức đáng thương vì bị bắt nạt, làm cái gì vậy?Lý Xuân Hà không nhận thấy sự thay đổi trong ánh mắt của những người xung quanh nhưng đã bị Tạ Miêu chọc tức không nhẹ.“Cậu đừng nói linh tinh, không phải Tào Khiết gọi tôi đến!”Cô xoay người trừng mắt nhìn bóng lưng của Tạ Miêu và Hứa Văn Lệ, vừa định đuổi theo thì có giọng nói của một bạn nam vang lên sau lưng.“Nhường một chút.”Lâm Hạo đeo cặp sách lệch sang một bên vai, một tay đút túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô ta: “Cậu đang cản đường tôi.”Lý Xuân Hà: “...”Buổi sáng ngày hôm sau, Tào Khiết đến lớp học với khuôn mặt tiều tụy, nhìn có vẻ như một đêm không ngủ.Trước khi bắt đầu giờ tự học buổi sáng, cô ta lên bục giảng đọc bài luận văn mà cô ta đã viết.Sau khi đọc xong, cô ta nhìn về phía Tạ Miêu: “Được chưa?” Giọng điệu run rẩy, hai mắt đỏ hoe, cũng không biết là do cảm thấy oan ức hay là do thức khuya.“Rất chân thành rất xúc động.” Tạ Miêu cười: “Tôi hi vọng bạn học Tào có thể giống như bài luận đã viết, thật sự hiểu biết về nông thôn, thật sự yêu quý và tôn trọng người nông dân và thành quả lao động của họ, đừng có mang theo thành kiến khi đối đãi với người nông thôn.”.