Giang Noãn lấy chứng minh thư ra, sau đó được bước vào quân đội mà không bị cản trở.
Buổi trưa Hứa Yến sẽ về khu nhà dành cho gia đình quân nhân nghỉ ngơi, ngay trước khi bước vào nhà, Giang Noãn đã gặp Trương Phong, cô nhờ anh ấy thông báo cho Hứa Yến rằng cô tới đây, đợi anh trong phòng.
Sau khi căn nhà trong bộ đội anh xin trước khi kết hôn được chấp thuận, Giang Noãn đã sửa sang lại một chút, căn nhà ở tầng hai, có hai phòng ngủ và một phòng khách, phòng ngủ lớn hơn là phòng ngủ chính, còn phòng nhỏ hơn được sử dụng như phòng làm việc, căn nhà không lớn, nhưng cũng không quá nhỏ, không có phòng tắm.
Muốn đi tắm cần phải đến phòng tắm công cộng bên dưới, vì vậy Giang Noãn bảo Hứa Yến làm một phòng tắm nhỏ trong phòng ngủ.
Căn nhà tuy nhỏ, nhưng đầy đủ, mặc dù Giang Noãn rất ít khi sống ở đây, nhưng thỉnh thoảng buổi trưa sẽ đến, dù sao thì chỗ này gần phố Hiên Minh hơn nhà.
Tuy ít ở, nhưng căn nhà được Giang Noãn bố trí rất thoải mái và ấm áp, trong phòng ngủ có giường ngủ êm ái, trong phòng khách có ghế sofa êm ái, trước nhà bếp có bàn ăn bằng gỗ, rèm cửa nhỏ nhắn tươi mát, đơn giản nhưng lại khiến tâm trạng người ta cảm thấy tốt hơn.
Giang Noãn buồn chán đi dạo quanh phòng, cô phát hiện trên bàn trong phòng làm việc có rất nhiều sách, tất cả đều liên quan đến quân sự, cũng có nhiều ghi chép, nét chữ chắc chắn mạnh, cô ngắm nghía một lúc rồi dời mắt, cô cũng không nghĩ nhiều, bình thường Hứa Yến cũng có thói quen đọc sách và ghi chép.
Chờ một lúc, Giang Noãn nằm trên sofa thấy người đàn ông bước vào, cô lập tức chạy tới ôm eo anh, dịu dàng nói: "Anh, em đưa cơm tới cho anh, bây giờ vẫn còn nóng, anh đói rồi đúng không, chúng ta ăn cơm trước đi, nếu không sẽ nguội mất." Vừa nói cô vừa kéo tay anh bước tới bàn ăn.
Trong tim Hứa Yến đầy ắp, vừa mãn nguyện vừa thoải mái, anh cười đáp: "Được."
Sau khi hai người ăn cơm xong, Hứa Yến bảo cô vào phòng ngủ một lát, nhưng cô vẫn còn chuyện muốn hỏi anh! Cô kéo anh ngồi xuống ghế sofa, nằm trong vòng tay anh.
"Sao thế?" Hứa Yến ôm chặt lấy eo cô, nhẹ nhàng hỏi.
Giang Noãn chọc tay lên n.g.ự.c anh, không vui nói: "Anh, gần đây anh bận gì thế? Đã lâu không bên em rồi..."
Còn nói ngày nào cũng sẽ nói yêu cô, đã rất lâu rồi anh không ở bên cô gì cả, cũng chẳng nói với cô bận việc gì, nếu đó là bí mật quốc gia không thể nói thì cứ nói thẳng với cô anh bận việc công là được, cô đâu phải người không nói lý lẽ.
Hứa Yến vốn muốn tạo bất ngờ cho cô, nhưng khi thấy cô chu môi, anh nắm tay cô hôn lên, không giấu giếm cô, nói thẳng: "Gần đây anh đang chuẩn bị cho một kỳ thi, anh muốn thi vào trường quân đội, tổ chức và thực hiện đào tạo vào trường quân đội học tập, thời gian hai năm, cơ hội này rất quý giá, anh muốn cố gắng, cho em một cuộc sống tốt hơn. Hơn nữa, trường học ở phía Đông thành phố, cách Học viện Mỹ thuật Quốc gia rất gần, đến lúc đó chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên. Noãn Noãn, anh không nỡ cách xa em xa như thế..." Bé con của anh cố gắng như thế, anh cũng không thể kém cô quá xa, điều quan trọng nhất là anh không nỡ rời xa bé con của anh quá lâu.
Giang Noãn biết về khóa huấn luyện của trường quân đội, trong truyện “Cô vợ quân nhân tái sinh phản kích” có một đoạn kể về việc Triệu Chấn Dương thi vào trường quân đội, trong truyện miêu tả anh ta thi vào trường quân đội như thế nào, cố gắng học tập vất vả ra sao. Trương Hân cổ vũ anh ta, là người phụ nữ trưởng thành hiểu chuyện làm hậu phương cho anh ta như thế nào, cuối cùng Triệu Chấn Dương trổ hết tài năng trước sự cạnh tranh của hàng ngàn binh lính, trở thành một trong mười người được nhận vào Đại học Quốc phòng Bắc Kinh.
Cho dù kiếp trước không cưới được con gái của quân đoàn trưởng, anh ta vẫn cứu được quân đoàn trưởng khỏi trận động đất làm cho sự nghiệp quân đội của anh ta suôn sẻ, việc anh ta được nhận vào trường quân đội đã làm nên địa vị vững chắc không đổ của anh ta trong quân đội. Xét cho cùng bằng tốt nghiệp trường quân đội là cách mạnh mẽ nhất để mạ vàng sơ yếu lý lịch trừ công trạng huân chương, nếu có cả hai thì cũng giống như Triệu Chấn Dương trong truyện, địa vị cao khỏi bàn tán.
Trong lòng Giang Noãn chua xót, cô nói nhỏ: "Sao anh không nói cho em biết? Chưa chắc em đã đỗ trường đó..."
Hứa Yến xoa đầu cô: "Em có thể làm được, chỉ tiêu trong quân đội có hạn, nhiều người cạnh tranh, anh sợ không thi đỗ, không muốn em để mong chờ vô ích."