Thập Niên 70 Xuyên Thành Người Vợ Đoản Mệnh Của Địa Chủ

Chương 22: 22: Bọn Buôn Người





Vì tiết kiệm tiền, ba người cùng thuê một căn nhà nhỏ, thời hạn hai tháng, như vậy so với ở nhà nghỉ rẻ hơn rất nhiều.Lúc này, ba người ngồi quanh trước một cái bàn nhỏ, cảm xúc của Trương Triệu cùng Đại Ngưu đều không tốt lắm, chỉ có Lục Thừa vẫn bình tĩnh.Mấy người bọn họ đến Thâm Thành, dựa vào ánh mắt sắc bén của Lục Thừa, sau vài lần mua bán đồ điện tử đã kiếm được không ít tiền lời.

Số tiền 600 đồng (Lục Thừa bốn trăm, Trương Triệu hai trăm, Đại Ngưu không có đồng nào), biến thành hai ngàn đồng.Nhưng con số đó vẫn quá ít so với mong muốn của anh.Hơn nữa, kiểu mua đi bán lại nhỏ này cũng không nằm trong suy tính của Lục Thừa.

Anh muốn làm một nhà kinh doanh lớn, muốn xây dựng một hệ thống phát triển sự nghiệp ổn định, nhưng là bọn họ trước sau đều không tìm được cửa vào.Mấy ngày này, bọn họ đã hỏi qua rất nhiều xưởng sản xuất lớn, cửa hàng lớn, đều bị từ chối.


Không phải chê tiền vốn của ba người quá ít, àm là ghét bỏ bọn họ không có nguồn tài nguyên, nhân mạch.Thương trường như chiến trường, vĩnh viễn ích lợi là trên hết.Lục Thừa cũng biết điểm yếu của mình, nhưng anh là người dám nói dám làm, chỉ cần có cơ hội, amh chắc chắn sẽ không làm đối tác thất vọng.

Nhưng một chút cơ hội cũng không có ai cho.“Tôi ra ngoài hút điếu thuốc.” Lục Thừa cau mày, để cho hai người bọn họ đi tắm rửa trước, chính mình đi ra ngoài.Ngôi nhà ba người thuê ở gần khu phố điện tử của Thâm Thàn, rất yên tĩnh, so với phố điện tử chính là “Một trời, một vực”.Nếu Diệp Kiều ở chỗ này, cô chỉ có thể dùng năm chữ để hình dung, đó chính là “Nông thôn trong thành phố”.Thập niên 70 không biết có khái niệm “Nông thôn trong thành phố” hay không, dù sao Lục Thừa nhìn thấy được chỉ toàn là những ngôi nhà nhỏ bé nằm chen chúc với nhau, chung quanh là ngõ nhỏ ngoằn nghoèo.Men theo hẻm nhỏ, Lục Thừa bậc lửa đốt một điếu thuốc, mùi vị loại thuốc này cũng khá, chủ yếu là rẻ tiền, một gói chỉ cần hai hào.Lục Thừa rít từng hơi dài, híp mắt nhìn lên trời, trong mắt đầy vẻ mịt mờ.Thâm Thành này quá lớn, mạng lưới quan hệ cũng khá phức tạp.

Trước kia, Lục Thừa luôn tự cho mình là người thông minh, vẻ cơ trí của anh tựa như là bản năng có sẵn từ lúc sinh ra.


Ở thôn Hạ Hà, trấn Đại Hà, kể cả là thành phố Bắc Hà, Lục Thừa đều là như cá gặp nước.Không nghĩ tới, sau khi đến Thâm Thành liền giống như bị bó buộc một chỗ, không thể phát huy bản lĩnh.Phương thức kinh doanh hai miền Nam Bắc hoàn toàn không giống nhau.Lục Thừa thay đổi tư thế, bắt đầu gom góp những kinh nghiệm thu được trong thời gian này.Người phương Bắc rất dễ dàng kết giao, một điếu thuốc, một chén rượu là có thể xưng anh gọi em, mặc kệ tiếp đó ra sao, trên bàn tiệc mọi người đều là đồng bọn, lời nói ra miệng đều dễ dàng thương lượng.Người phương Nam thì khác, người Thâm Thành lại càng khéo đưa đẩy, nói chuyện vòng vo, luôn luôn không đi vào vấn đề chính, một chút manh mối sự việc đều khó nắm bắt.......“Ôi, Kiều Kiều, chắc là lần này tôi phải tay không mà trở về Nhớ tới chính bản thân đã từng thổi phồng, còn hứa là sẽ mang Kiều Kiều tới Thâm Thành đấy.Khoát lác“Ài...” Thấy không có ai, Lục Thừa liền lộ ra sự yếu đuối bất đắc dĩ của mình.

Số tiền trong tay tăng lên ba lần, nhưng trong mắt Lục Thừa đó là thất bại.Đem điếu thuốc trên tay rít một hơi dài, Lục Thừa ném nó xuống đất, dùng mũi chân dí dí.“Ô...” Đột nhiên, có tiếng khóc bên tai, Lục Thừa dừng động tác dưới chân.“Ô ô......!Cứu mạng......!Chú ơi......!Cứu tôi......” Là tiếng của con nít!Thân hình Lục Thừa cứng đờ, đem lỗ tai dán sát vào bờ tường ở sau lưng.“Ai đang ở bên trong nói chuyện?” m thanh của anh hạ xuống rất thấp.“Dạ, cứu con với chú ơi.


Con bị người ta bắt cóc......!Bọn họ muốn đem con đi bán ......” Bọn buôn người!Lục Thừa siết chặt nắm tay, cả đời anh ghét nhất chính là bọn buôn người, những kẻ đó đều là súc sinh.Nhớ lại đứa bé bị cụt tay chân ở ga xe lửa khi vừa mới đến Thâm Thành, cơn giận trong lòng Lục Thừa lại bùng lên.

Lúc ấy, ba người bọn anh mới ra khỏi nhà ga liền thấy thẳng bé đang xin tiền, vốn dĩ muốn cho nó một ít, lại nghe thấy vài người ở gần đó nói những đứa bé như vậy đều bị bọn buôn người sai khiến, khống chế.Lúc ba người vừa đến Thâm Thành, đều thấy xa lạ, cũng không dám đi chọc những kẻ đó, chỉ có thể mau chóng rời đi.Nhưng chuyện này lại làm Lục Thừa vẫn luôn áy náy trong lòng.

Không nghĩ tới hôm nay khiến cho hắn đụng phải chuyện tương tự.Ngẩng đầu nhìn bức tường trước mặt, Lục Thừa lùi về sau hai bước rồi nhảy lên.quanh nơi này toàn là người phức tạp, hoặc là công nhân lao động hoặc là lưu manh côn đồ.Từng dãy nhà trệt đều thấp bé, Lục Thừa cao trên 1 mét 8, hơi dùng sức một tí liền lên đến mái nhà..Bây giờ là buổi tối, Lục Thừa cũng không sợ bị người nhìn thấy, lên đến mái nhà anh nhẹ nhàng đưa tay dỡ ra một tấm ngói, tỉ mỉ nhìn xuống bên dưới.Đây là một căn phòng cũ nát, đồ đạc bên trong rất lộn xộn, có một bé trai đang nằm trong góc tường.Thằng bé có vẻ sốt ruột, cả người dựa vào trên tường, dùng tay vỗ vào vách không ngừng.Nó rất cẩn thận, chốc chốc lại nhìn về phía cửa.Có thể là câu nói vừa rồi anh bị nó nghe được......!Lục Thừa nghĩ.“Chú ...!Chú ơi......!Chú còn ở đó không?”“Ô ô ô, ba ơi, con sợ......”Đứa bé kêu lên hai tiếng, không nghe thấy Lục Thừa trả lời, liền ôm đầu gối khóc lên.Tay chân nó đều bị trói, trên miệng cũng bị dán băng dính, có lẽ miếng băng dính dán không được chặc lắm hoặc là bị nó li3m rớt.“Đừng khóc.” Lục Thừa nhìn xung quanh, cũng không biết là đứa bé đó có phải gặp may hay không? Bọn buôn người đem nó để ở chỗ này mà không sắp xếp người canh chừng.


Tên đàn ông đang trêu đùa phụ nữ ở cách vách cũng quá sơ ý.“Cháu qua đây.” Đứa bé nghe thấy giọng nói của anh, lập tức ngửa đầu nhìn lên.Dựa vào ánh đèn bên ngoài, Lục Thừa lờ mờ nhìn ra hình dáng của nó.Nhỏ như vậy có lẽ mới bốn năm tuổi.Khó a...Căn bản Lục Thừa muốn nó đứng lên cái bàn phía bên dưới lỗ hổng để anh kéo lên.Nhà này không cao, khoảng 2 mét hơn, Lục Thừa đã dỡ ra hai tấm ngói, thử cúi người xuống, chỉ cần đứa bé đứng lên trên bàn, anh có thể bắt lấy cánh tay của nó xách ra ngoài.Vốn dĩ đây là biện pháp an toàn nhất, đáng tiếc đứa bé vẫn còn quá nhỏ.Lục Thừa cao to, nếu nhảy xuống cứu người, sẽ phát ra tiếng động lớn hơn nhiều, dễ gây chú ý.Cậu nhóc vui mừng nhìn anh, kêu lên: “Chú ......""Suyt!"Lục Thừa ngăn lời nó: “Cháu chờ tôi một lát.”“Vâng!” Đứa bé ngoan ngoãn gật đầu.Lục Thừa nhanh chóng nhảy xuống bức tường, quay về căn nhà nhỏ, trong phòng Trương Triệu cùng Đại Ngưu đã tắm xong, đang lau tóc bằng khăn lông, thấy anh trở về liền nói:“Anh Lục, anh mau đi tắm đi, tôi đã nấu nước nóng rồi.”Ngôi nhà bọn họ thuê là tốt nhất ở nơi này, bên trong có phòng vệ sinh nhỏ để dùng.“Lát nữa lại nói! A Triệu, Đại Ngưu, các cậu đến đây.”“A?” Trương Triệu cùng Đại Ngưu ngơ ngác buông khăn lông.Lục Thừa đã cầm dây thừng trong tay: “Đi!”“À, à...” Tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng lời nói của Lục Thừa ở trong mắt TrươngTriệu bọn họ đều giống như thánh chỉ.“Đại Ngưu, cậu canh chừng ở đây, có người đến thì kêu lên một tiếng.”Lục Thừa bảo Đại Ngưu chờ ở chân tường, anh và Trương Triệu cùng trèo lên.

Dỡ mái ngói trước mặt, anh chỉ vào trong phòng: “A Triệu, cậu xuống đi.”“Được.” Trương Triệu cũng nhìn thấy cậu bé ở phía dưới.Lục Thừa nhìn ra được đứa bé này thật thông minh, tay chân bị trói chặt thế kia mà không biết bằng cách nào, cậu ta đã di chuyển thân mình đến phía dưới lỗ hổng này.

Thân hình Lục Thừa cao lớn, dỡ thêm hai miếng ngói nữa anh cũng không thể chui lọt, nhưng là Trương Triệu thì khác, vóc dáng cậu ấy thấp bé, gầy gò, lại rất nhanh nhẹn, liền nhanh chóng chui vào.Dùng dây thừng cột vào người đứa bé, Lục Thừa ở trên nóc nhà dùng sức kéo một cái, nó đã được anh kéo lên đến nơi.Lục Thừa ôm lấy đứa bé, phát hiện hai tay của nó đang bịt chặt cái miệng, sợ chính mình kêu ra tiếng.Lục Thừa bất giác nở nụ cười, duỗi tay xoa đầu nó, xoay người thả cậu bé xuống chân tường vừa lúc Đại Ngưu tiếp được.Trương Triệu đang định trèo lên lại thì nghe Lục Thừa nói: “Đợi chút, hãy xóa dấu vết trên nền đất đi đã.”Lục Thừa nghe âm thanh cách vách, tiếng va chạm giữa nam và nữ kịch liệt vang lên, dựa theo kinh nghiệm, trong giây lát vẫn chưa thể dừng, bọn họ là an toàn.Nhưng là, không ngờ...Cách vách đột nhiên phát ra một tiếng kêu r3n.Lục Thừa:"....".” Thứ đàn ông vô dụng!.