Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 87: Đơn Thuốc (1)




Lời này của chú hai Lưu là lời thật tâm thật ý, nếu đổi lại là một người khác, ông ấy sẽ không dám nói ra loại mấy lời này, vì lo sẽ xảy ra chuyện.

Sở Chí Bình cũng biết chú Lưu nói đúng, nhưng mẹ... Ai, mặt anh ấy lộ vẻ khó xử, cũng không biết nên nói thế nào.

Bác bên cạnh chú hai Lưu võ bả vai chú hai Lưu, vẫy vẫy tay với ông ấy, ý bảo ông ấy đừng nói những điều này với hai người Sở Chí Bình.

Chú hai Lưu lắc đầu với bác Trương, dùng tay run rẩy bọc điếu thuốc: "Tôi và Tam Căn chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, nhưng Tam Căn đi sớm quá, tôi nhất định phải nhắc nhở đám trẻ bọn nó."

Bác Trương thấy ông ấy khá cứng đầu, không thể không nói: "Chú nói với bọn nó cũng vô dụng, Niên Xuân Hoa bảo Phúc Đoàn cho gà trong nhà ăn, nói là dựa vào phúc khí của Phúc Đoàn, gà nhà bà ta sẽ không bị bệnh dịch gà nữa. Chú can vô đó làm gì chứ?

Lão Lưu, chú muốn nhắc nhở người ta, nhưng không chừng người ta lại cho rằng chú đang đố ky phúc khí nhà họ đấy.

Mà cũng phải nói, Bạch Giai Tuệ là một nàng dâu tốt, liều mạng tranh thủ cho gà nhà, ngược lại bị Niên Xuân Hoa đánh cho một trận, để lại vết cả trên mặt, trên cổ, thấy nay đi đường, con bé toàn phải cúi đầu tránh ánh mắt người ta."

Bác Trương cầm cuốc, đảo đôi mắt già mờ của mình qua ba người Sở Chí Bình, không phải ông ấy lắm lời, mà là thật lòng ông ấy xem thường ba cậu thanh niên này.

Bạch Giai Tuệ là con dâu nhà họ, nói không dễ nghe một chút, chỉ có thể tính là một nửa người nhà họ Sở, nhưng cô ấy còn dám chống lại sự hiếp bức của Niên Xuân Hoa, còn ba đứa con trai nhà bà ta thì chết rồi sao? Chú hai Lưu hoàn toàn không nghĩ tới lí do này, thấy đám người Sở Chí Bình không phản đối, sau khi kiểm chứng lão Trương nói là thật, chú hai Lưu quên cả hút thuốc, tàn thuốc rơi xuống suýt chút nữa làm bỏng chân mình.

Ông ấy giẫm tắt đốm lửa, lúng túng nửa ngày không nói ra lời, vất vả lắm mới nói: "... Vậy Phúc Đoàn đó, còn có tác dụng hơn so với thắp hương cho tổ tiên sao?"

Tết năm nào ông ấy cũng thắp hương cho tổ tiên, cũng đâu thấy có hiệu quả kỳ diệu này.

Mặt chú hai Lưu lộ vẻ nghi hoặc, giao tiếp với nhà họ Sở cả đời, sao ông ấy không biết từ khi nào Niên Xuân Hoa lại trở nên choáng váng vậy nhỉ?

Đám người Sở Chí Bình hận không thể vùi đầu vào trong ruộng đậu phộng, Sở Chí Nghiệp ngược lại miễn cưỡng cầm cuốc: "Chú, quả thật Phúc Đoàn có phúc, mẹ nói không sai, chú à, ngàn lần yêm tâm đi."

Anh ta chỉ chỉ người nhà họ Sở trong ngoài ruộng: "Chú, chú có thấy không, lần này toàn bộ người nhà cháu đều ra trận kiếm công điểm, cuối năm khi kết toán công điểm, chú sẽ biết mẹ cháu anh minh thế nào."

Chú hai Lưu lộ ra sắc mặt một lời khó nói hết, bình thường không biết ra sức kiếm công điểm, đến giờ này lại muốn bày trò khôn vặt.

Nếu gà mà chết, công điểm mấy ngày nay của bọn họ có thể bù được sao?

Bác Trương vội vàng kéo ông ấy đi xa một chút, nhà họ Sở này thần thần bí bí, có cảm giác dù có nói gì thì bọn họ cũng không chịu nghe.

Niên Xuân Hoa này còn sáng suốt sao? Trông bà ta, cứ như bị phúc khí ăn mòn đầu óc vậy.

Không chỉ chú Lưu và bác Trương kiêng dè bọn họ, mà các đội viên thu hoạch hoa màu ở các nơi có ai không biết chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà Niên Xuân Hoa? Họ đều đang chê cười trong sáng ngoài tối.

Có người nói Niên Xuân Hoa trúng tà, có người nói cả nhà bọn họ đều là người ngu xuẩn. Một Niên Xuân Hoa hồ đồ thì thôi, ai dè đến con trai của bà ta cũng hồ đồ nốt?

Có người nghĩ gà nhà Trần Dung Phương sinh bệnh, song vì được chăm sóc tỉ mỉ mà không có một con gà nào chết cả, lại nghĩ đến nhà Niên Xuân Hoa rõ là có điều kiện tốt, song ngay cả dự phòng dịch gà cũng không muốn, sự khác biệt này, thật sự là quá lớn.