Thập Niên 70: Xuyên Thành Chị Gái Phúc Đoàn

Chương 83: Kẻ Ngốc (6)




Niên Xuân Hoa đập con dao xuống đống cỏ heo, suýt chút nữa đã sứt mẻ dao, bà ta chửi như té nước vào mặt Lý Tú Cầm: "Sao tôi lại có một đứa con dâu ngu xuẩn như cô vậy chứ hả? Cô rảnh rỗi sinh nông nỗi hả? Gà nhà ta không mắc bệnh dịch, cô đi học được gì từ những mụ đàn bà điên rô đó? Nếu có rảnh quá, gia đình chúng ta từ trên xuống dưới cứ mau kiếm càng nhiều công điểm, cuối năm kết toán rồi cho chúng lé mắt với nhà tai"

Khi đó, mọi người sẽ biết rằng Phúc Đoàn có phúc, và gia đình bà ta có phúc.

Niên Xuân Hoa ném con dao làm bếp bằng sắt vào người Lý Tú Cầm: "Còn không mau băm cỏ heo! Tôi chưa từng thấy đứa con dâu nào lười biếng như cô."

Lý Tú Câm nhăn mặt mày, cũng biết mình đụng phải chỗ xui của mẹ chồng, đành ê chề tiếp tục băm cỏ heo.

Trong lòng Niên Xuân Hoa cũng cảm thấy tồi tệ, những người ngu ngốc đó, rõ ràng gia đình có phúc lớn như nhà bà ta đang lồ lộ ở trước mặt họ, lần này nhà bà ta là gia đình duy nhất không mắc bệnh dịch gà, những người đó không thể nhận ra hay sao, học cách khử trùng từ thứ vô phúc giống như Trần Dung Phương ấy à? Há chẳng phải là chọn cái nhỏ, bỏ cái lớn sao? Thực sự khiến Niệm Xuân Hoa tức giận gần chết đi được, tức đến mức hụt hơi, vì vậy bà ta xoa xoa tim thuận khí huyết.

Lý Tú Cầm bị mắng đến run lẩy bẩy, các con trai của Niên Xuân Hoa chỉ biết đứng ngoài quan sát, ai dám động đến mẹ?

Bạch Giai Tuệ dám làm như vậy.

Bạch Giai Tuệ lạnh lùng nói: “Mẹ, mặc kệ mẹ nói gì, ngày mai con sẽ qua đó học cách phòng ngừa căn bệnh này."

Niên Xuân Hoa sắc mặt nhất thời trở nên xấu xí cùng cực, Sở Chí Bình muốn kéo vợ, nhưng Bạch Giai Tuệ tránh đi. Niên Xuân Hoa tức giận đến lông ngực phập phồng, thiếu chút nữa không kìm được tức giận, hung hăng chỉ vào Bạch Giai Tuệ: "Cô mọc đủ lông đủ cánh rồi đấy phỏng? Cái nhà này chỉ cần ngày nào tôi chưa chết, thì tôi vẫn toàn quyền phụ trách, còn cô muốn lãng phí thời gian không lo kiếm công điểm, tính ngồi không hưởng mát chắc? Tôi không cho phép!"

Bạch Giai Tuệ lạnh lùng nói: "Ngày mai con có thể không cần ăn, nhưng con nhất định phải học. Bệnh này rất dễ lây lan, gà của chúng ta tuy hiện tại không bị bệnh, nhưng chúng ta vẫn cần lãnh thuốc để phòng ngừa."

Bạch Giai Tuệ càng nói, mặt không biểu tình nhưng quầng mắt hơi đỏ, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Sở Chí Bình và Sở Chí Mậu: "Tôi không biết các người trúng phải thứ tà gì mà có thể nghĩ rằng phúc khí có thể bảo vệ đàn gà ở nhà khỏi bệnh dịch hạch? Nếu phúc khí có ích như vậy, hàng năm lễ hội mọi người đều đốt giấy cúng ông bà tổ tiên đã khuất, tại sao nhà nhà vẫn bị bệnh dịch gà?”

"Khó khăn lắm mới nuôi được gà của chúng ta lớn bằng từng này. Tôi nhất định phải học."

Những người chồng như Sở Chí Bình và Sở Chí Mậu bị nói cho xấu hổ nhục mặt, bọn họ... bọn họ... bọn họ cũng có cách nào đâu chứ, họ cũng cảm thấy khó tin, nhưng không phải đấy là ý mẹ sao? Mẹ làm chủ, nhất định có đạo lí riêng.

Niên Xuân Hoa thực sự muốn ăn tươi nuốt sống Bạch Giai Tuệ, thực sự dám lấy lão tổ tông ra để áp chế bà ta cơ à?

Cô ấy đoán chắc bà ta không dám nói phúc của Phúc Đoàn còn lớn hơn của tổ tông! Cô con dâu này đúng là không quản nó thì nó thành tinh thật rồi.

Niên Xuân Hoa xông đến gần Bạch Giai Tuệ và định đánh cô ấy, nhưng Bạch Giai Tuệ nín nhịn liền trả đòn Niên Xuân Hoa. Cô ấy đã nhân nhượng đủ lắm rồi, cả đời nghèo khổ thì thôi đi, sao có thể sống ngu ngơ rồi chết một cách ngu ngốc thế được.

Niên Xuân Hoa cũng cảm thấy rằng Bạch Giai Tuệ rất ngu ngốc, hai người bèn giáp lá cà. Niên Xuân Hoa vốn nghĩ rằng sẽ dễ dàng đối phó với một cô con dâu trẻ như Bạch Giai Tuệ.