Lại nhìn Phúc Đoàn trắng nõn, non nóớt, tròn trịa, thím hai Tống không khỏi rùng mình.
Thím ấy không tin vào những điều đó, nhưng bây giờ thím ấy có chút sợ hãi, Phúc Đoàn mặt tròn và tươi cười là may mắn, Sở Phong và Sở Thâm không có phúc khí thì nên chịu cảnh mất tích sống chết không rõ sao?
Sở Phong và Sở Thâm cũng là những đứa bé ngoan ngoãn, lễ phép và siêng năng mà.
Nếu tác dụng của phúc khí lớn như vậy, thì người có phúc khí dù như thế nào đều tốt, còn người không có phúc khí, như gia đình của Trân Dung Phương, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể thành sự, vậy người như vậy có còn nghị lực gì để sống?
Thấy mọi người đều im lặng, Niên Xuân Hoa đắc thắng khịt mũi: "Phúc khí là một thứ rất bí ẩn mà."
Thím hai Tống thực sự tức muốn chết, nói: "Dù sao Phúc Đoàn cũng ở chung ăn chung một nồi với Tiểu Phong và Tiểu Thâm lâu như vậy, bây giờ anh chị biến mất không tìm thấy, Phúc Đoàn lại không buồn chút nào, tôi không tin phúc khí gì đó lại thiển cận như vậy!"
Niên Xuân Hoa cười lạnh chế nhạo, vừa định bác bỏ, Trần Dung Phương đột nhiên gầm lên như một con sư tử cái cuồng nộ, vùng ra khỏi vòng tay của thím hai Tống, lao đến trước ánh mắt kinh hãi của Niên Xuân Hoa, phịch một tiếng, đè Niên Xuân Hoa xuống đất.
Đôi mắt của Trần Dung Phương đỏ hoe, trở nên tàn nhẫn: "Bà giấu Tiểu Phong và Tiểu Thâm đi đâu rồi có đúng không? Ban ngày, bà không vui khi chúng tôi nhận được vài điểm thưởng. Bây giờ con tôi đã xảy ra chuyện, bà vui sướng như vậy, là bà có đúng không?” "Trả lại con cho tôi! Trả lại cho tôi!"
Niên Xuân Hoa sắp mất bình tĩnh, bà ta không nghĩ tới Trân Dung Phương sẽ đột nhiên nổi khùng lên, liên liều mạng muốn bẻ gãy tay Trân Dung Phương, nhưng không được: "Ả điên... buông ra..."
Nó không có phúc thì không có phúc, không nên ở đây tự nhận mình là xui xẻo chứ? Cô ta đang phát điên vì điều gì? Niên Xuân Hoa không bao giờ ngờ rằng ở kiếp trước, những người xui xẻo đó đã bị "phúc khí” của Phúc Đoàn hành hạ cho đến khi mất tinh thần, vì vậy họ đổ lỗi cho số phận đen đủi của mình, chấp nhận kiếp này đến đâu hay đến ấy. Tất nhiên, Trân Dung Phương sẽ không chấp nhận số phận. Trân Dung Phương hoàn toàn mất lí trí, cô ấy giống như một con thú cái bảo vệ con bê, các đội viên cũng rất lo lắng, muốn cứu Niên Xuân Hoa, nhưng cũng cảm thấy rằng Niên Xuân Hoa đáng bị như vậy.
Vốn dĩ Trân Dung Phương không tìm được hai đứa trẻ, thần kinh luôn căng thẳng, lúc này Niên Xuân Hoa từ đâu nhảy ra khẳng định hai đứa trẻ không có phúc khí, chết ở đâu rồi, không phải là đổ dầu vào lửa sao?
Đáng đời.
Có người mẹ nào khi gặp chuyện như vậy lại không muốn bóp chết đối phương cơ chứ?
Thím hai Tống tự hỏi bản thân, nếu là thím ấy, có lẽ còn có thể dựng Niên Xuân Hoa dậy đá cho mấy cái.
Nhưng suy cho cùng, dân làng không thể trơ mắt nhìn Trân Dung Phương bóp cổ Niên Xuân Hoa đến chết, mọi người tiến lên kéo kéo họ ra, kể cả Thái Thuận Anh và Sở Chí Mậu, nhưng họ không thể kéo được Trần Dung Phương đi.
Niên Xuân Hoa tức muốn chết mà xả giận thì ít, làm sao điều này có thể xảy ra được? Bà ta chỉ là nói thật, thứ xui xẻo không có phúc khí như Trân Dung Phương dựa vào đâu mà đánh bà ta chứ?
Vào thời điểm quan trọng, Sở Chí Quốc vẫn còn lý trí, anh ấy cố nén đau khổ và kéo Trân Dung Phương đi: "Dung Phương, đừng lo lắng, trong vòng một đêm sẽ tìm thấy Tiểu Phong và Tiểu Thâm thôi. Giết người sẽ phải đền mạng, đến lúc ấy, Tiểu Thâm Tiểu Phong trở về sẽ không được gặp em nữa."
Trân Dung Phương rất đau lòng, nhưng cô ấy biết rằng cô ấy không thể giết Niên Xuân Hoa trước mặt nhiều người như vậy được, vì vậy cô ấy nuốt lệ, buông tay.
Sở Chí Quốc cũng không dễ chịu gì, cầu xin các đội viên: "Tối nay cảm phiền mọi người giúp tôi tìm các con của mình, ai tìm thấy chúng, tôi - Sở Chí Quốc, nhất định sẽ trọng tạ, cho dù là kí giấy vay nợ tôi cũng sẵn lòng."