Xa xa, âm thanh Trân Dung Phương gọi hai đứa trẻ truyên đến, Niên Xuân Hoa tự hỏi, chẳng lẽ chuyện xui xẻo này có liên quan đến hai đứa bé hay sao?
Sở Phong và Sở Thâm tìm kiếm vỏ ve sầu khắp nơi. Vỏ ve sầu là một dược liệu tốt hay còn gọi là vẩy ve sầu, có tác dụng tránh gió, giảm nhiệt, có giá trị dược liệu cao.
Hiện nay hầu hết việc buôn bán đều bị cấm, nhưng cả nước đang thiếu dược liệu nên trạm y tế sẽ nhận vỏ ve sầu. Hai anh em vất vả cả ngày cũng chẳng thu được bao nhiêu. Sở Phong và Sở Thâm rất mệt mỏi, họ biết rằng vỏ ve sầu rất khó tìm, nếu dễ tìm thì đã bị những đứa trẻ của đội sản xuất tìm thấy và đưa cho trạm y tế cả rồi. Chạy rong ruổi khắp một buổi trưa nắng cháy, chỉ nhặt được vài vỏ ve, dần dà chẳng ai muốn vất vả mất công, mà con nít, thiếu nhất chính là sự quyết tâm.
Nhưng Sở Phong có sự kiên định, Sở Thâm cũng vậy, chúng đều bị Niên Xuân Hoa coi thường và mắng là lũ ôn dịch xui xẻo, thay vào đó, chúng nín nhịn, muốn nổi bật hơn người, không thể để những gì Niên Xuân Hoa nói trở thành sự thật.
Sở Thâm ở dưới tàng cây, ngẩng đầu nhìn tán cây cao lớn: "Em gái, anh muốn trèo lên nhìn một chút.”
Sở Phong lắc đầu, cảm thấy có gì đó không đúng: "Anh trai, cái cây này không dễ trèo lên, chúng ta hãy tìm một cái cây dễ trèo và an toàn hơn, hơn nữa cũng không thể trèo quá cao." Sở Phong lo lắng.
Trong câu chuyện phúc khí, chim trĩ và thỏ nhỏ hoang dã sẽ chui vào vòng tay của nữ chính phúc khí, và nữ chính phúc khí có thể tìm thấy những dược liệu tốt mà lão sơn dân khổ cực đi mòn gót giày cũng không thể tìm thấy.
Khi Phúc Đoàn ăn thiếu một miếng thịt, ba liền bị gãy chân, mẹ liền bị rắn cắn, Sở Phong và Sở Thâm cũng đổ bệnh. Vào đêm Phúc Đoàn rời đi, gia đình bốn người suýt chết vì một khúc gỗ thông rơi từ xà nhà xuống.
Phúc khí của Phúc Đoàn thực sự đáng sợ, hình như có một cảm giác rằng những người thuận theo cô bé sẽ thuận lợi và những người chống lại cô bé đều sẽ diệt vong.
Bây giờ, vì sự an toàn của bản thân và anh trai mình, Sở Phong đã cẩn thận hết mức có thể. Trước khi trèo lên cây, Sở Phong sẽ trải cỏ khô dày bên dưới, vì sợ rằng Sở Thâm sẽ ngã xuống. Trước khi trèo lên cành, trước hết dùng tay thử xem cành có mục ruỗng không. Cả Sở Phong và Sở Thâm đều cẩn thận, khi trời vừa tối, hai anh em từ cánh đồng ở nông thôn trở về nhà với thành quả trong ngày. Khi chúng đến mảnh đất tư nhân được giao cho Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc, ánh mắt Sở Thâm trở nên sắc bén: "Em gái, hình như anh đã nhìn thấy một vài vỏ ve sầu trên cây quýt."
Bây giờ đất thuộc vê nhà nước còn đất tư nhân thì do đội sản xuất chia theo từng đầu người, đội viên được chia một ít ruộng để tự trồng rau cải thiện đời sống, đội viên chỉ có quyên sử dụng.
Sở Phong cũng nhìn thấy vài vỏ ve sầu đó, cô bé đếm chúng, có năm vỏ ve sầu, hơn nữa, cây quýt này không cao và có nhiều cành, thích hợp để leo trèo.
Sở Thâm đưa vỏ ve sầu trong ngực cho Sở Phong: "Em gái, anh leo lên hái đây."
Sở Phong nhận lấy vỏ ve sầu, như thường lệ mà dặn dò: "Anh, cẩn thận nhé, kiểm tra cành cây trước khi trèo xem có ổn không."
"Anh biết!" Sở Thâm đồng ý và làm theo, có đứa trẻ nào trong đội sản xuất chưa từng trèo cây hay nhặt trứng chim đâu?
Sở Phong cũng cẩn thận đến mức không thể không nhặt những viên đá sắc nhọn trên mặt đất một cách không thể cẩn thận hơn, cô bé lắc lắc đầu, họ thường trồng đi trông lại trên mảnh đất tư nhân này, nhưng bây giờ không biết vì sao, trong lòng đất lại có vài viên đá sắc nhọn. Nếu chẳng may ngã vào nó... Sở Phong nhặt hòn đá nhọn lên, ngẩng đầu nhìn anh trai mình đang ở trên cây quýt, cái cây này không cao chút nào, tán lá rậm rạp như một chiếc ô xanh.