Trong y học Trung Quốc, giảng vọng, văn, vấn, thiết, vọng chỉ xem khí sắc; nghe, chỉ nghe tiếng động, hỏi, chỉ dò hỏi bệnh trạng; thiết, chỉ sờ mạch tượng. Lâm Dư Dư tuy không phải người thạo nghề, nhưng cũng hiểu một chút, cô thấy sắc mặt của Ôn Hiền không tồi, tuy rằng lộ ra sự mỏi mệt. Lại nghe giọng nói của anh ta, không giống như người đang bị đau dạ dày. Mặc dù giọng anh ta có vẻ yếu ớt, nhưng người bị bệnh đau dạ dày lại không phải như vậy, cuối cùng lúc cô hỏi, Ôn Hiền cũng trả lời rất đơn giản, người bệnh luôn hy vọng bệnh tình của mình sẽ tốt lên, cho nên lúc bác sĩ hỏi, người bệnh sẽ cố gắng nói tỉ mỉ, kĩ càng về bệnh, sau đó hỏi hỏi đến những vấn đề mà bác sĩ không hỏi đến.
Lâm Dư Dư nhớ lại chuyện xảy ra ở tiệm cơm quốc doanh, con anh ta bị lạc, mà hiện giờ anh ta lại đi đến nơi này... Đột nhiên, trong đầu Lâm Dư Dư có một ý nghĩa loé lên, hai năm trước Ôn Lễ được Lý Thu Hồng nhặt được, mà đứa con bị lạc của nhà anh ta, kia... Cô không nghe nói trong thôn cũng có người khác nhặt được đứa bé nào. Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng Lâm Dư Dư liền trùng xuống, rốt cuộc cũng không phải diễn viên, sau khi mạt thế, cô cũng không cần phải che giấu sắc mặt, cho nên lúc này, mặt Lâm Dư Dư rất khó coi.
Ôn Lễ quan sát cô, cũng có thể nhận ra sắc mặt của cô không thích hợp. Không nói đến Ôn Lễ, đến đại đội trưởng cũng nhận ra. Đại đội trưởng hỏi: "Lâm Dư Dư, cô làm sao vậy? Thân thể không thoải mái chỗ nào sao?"
Lâm Dư Dư lắc đầu, sau đó đổi chủ đề: "Đại đội trưởng, tôi vẫn còn nhớ những lời mà ngài nói với tôi trên đường từ huyện về, tôi nói hiện tại bọn buôn người rất nhiều, có con cái nhà người khác bị bọn chúng bắt đi, người nhà đứa bé đang đi tìm khắp nơi." Tuy lời này nói với đại đội trưởng, nhưng cô nhìn thẳng Ôn Hiền.
Ôn Hiền nghe xong liền hiểu được ý cô. Mọi người đều là người thông minh, không cần suy đoán, huống chỉ bọn họ cũng không bị chi phối bởi lợi ích hay mâu thuẫn, hơn nữa, người nhà họ Ôn cũng phải cảm ơn Lâm Dư Dư, bởi vì cô đối xử với Ôn Lễ rất tốt, nếu không có cô, có lẽ lúc Lý Thu Hồng sinh bệnh, cả Lý Thu Hồng và Ôn Lễ đều có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Không chờ đại đội trưởng lên tiếng, Ôn Hiền nói: "Hoá ra bác sĩ Lâm cũng nhận ra tôi, vậy chúng ta cùng nói chuyện?”
"Được." Lâm Dư Dư cũng đồng ý cùng anh ta nói chuyện, bởi vì anh ta rất có khả năng là người nhà của Ôn Lễ, nếu là như vậy, làm thế nào để cô có thể giữ lại Ôn Lễ? Điều kiện của đối phương cũng không kém, có thể đến đây tìm Ôn Lễ, có thể thấy được tài lực sau lưng cũng vô cùng hùng hậu. Nếu là như vậy, gia đình Ôn Lễ... Từ từ, gia đình của thân thể Ôn Lễ này khẳng định rất tốt. Còn cô chỉ là một thanh niên trí thức, sao có thể tranh giành Ôn Lễ với nhà người ta?
Lại nói, cô cùng Ôn Lễ cũng chỉ mới ở chung nửa tháng, cũng không có tư cách tranh giành.
Cho nên, Ôn Lễ sẽ bị mang đi sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của Lâm Dư Dư liền bực bội, sắc mặt của cô cũng càng khó coi.
Nếu Ôn Lễ bị mang đi, cô nhất định sẽ phải nghĩ cách đến thành phố, trở về thành phố với Ôn Lễ, tiếp tục nhìn thằng bé lớn lên.
Ôn Hiền quay sang nói với đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, tôi muốn nói chuyện cùng với bác sĩ Lâm, ngài có thể đưa chúng tôi đến chỗ khác không? Vì thanh danh của bác sĩ Lâm, ngài cũng có thể ở cùng chúng tôi."
Đại đội trưởng: "Ở nhà tôi đi, tôi sẽ cùng người nhà chờ bên ngoài."
Ôn Hiền: "Được, cảm ơn đại đội trưởng."
Chờ sau khi ông ra ngoài, Ôn Hiền thản nhiên nói: "Bác sĩ Lâm, thật ra, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
Lâm Dư Dư nói: "Có chuyện gì sao?" Lại nói, ở trong mắt mọi người, cô cùng Ôn Hiên cũng không có quan hệ gì, cho nên người này sao lại nói với cô về chuyện của Ôn Lễ? Cô suýt chút nữa mang những suy nghĩ của kiếp trước vào kiếp này. Ôn Hiền: "Bác sĩ Lâm, từ phản ứng lúc nãy của cô, tôi đã đoán được, Ôn Lễ chính là người nhà mà tôi muốn tìm, phải không?"