Lâm Dư Dư không phải người ngốc, vợ đại đội trưởng cố ý nói như vậy là muốn Lâm Dư Dư nhớ rõ chỗ tốt của đại đội trưởng."Thế này làm sao cháu dám nhận được?"
Lý Thu Hồng: "Cháu cứ nhận đi là được, đúng rồi, đại đội chúng ta còn phải xây trung tâm y tế, cháu muốn chọn chỗ nào?"
Lâm Dư Dư nghĩ một lát: "Cháu muốn chọn chỗ nào gần một chút nhưng xung quanh không có chỗ nào thích hợp, không bằng chọn bên ủy ban thôn nhỉ? Cháu thấy bên đó rộng rãi mà phòng trống cũng nhiều lắm."
Lý Thu Hồng: "Đâu chỉ có vậy, bên đó phòng không chỉ đẹp mà còn là chỗ xây bằng gạch xanh duy nhất của thôn chúng ta đó. Chỗ đó trước kia là nhà của địa chủ, mấy năm trước địa chủ xảy ra chuyện, người nhà cũng mất hết, căn nhà liên trống không. Nhưng căn nhà đó phân cho ai cũng khó, có mấy người muốn đến ở mà lại không yên tâm. Vì thế đại đội trưởng bọn họ liền quyết định chuyển thẳng văn phòng ủy ban thôn sang đó, lúc đại đội được mùa cũng mang lương thực sang đó cất. Phòng bên đó xây chắc chắn, không sợ dột, phòng nào cũng có khóa đầy đủ. Ôi, cái xã hội này, người một nhà đang yên ổn... Phi phi phi, thím nói lung tung cái gì không biết? Thanh niên trí thức Lâm, cháu coi như chưa nghe thấy gì nhé."
Lâm Dư Dư hiểu ý bà, mấy lời này nếu để người có lòng xấu nghe được sẽ dễ gặp rắc rối lắm. Cô nói sang chuyện khác: "Thím, hôm nay cháu mua một túi bột mì Phú Cường ở Cung Tiêu Xã, thím biết làm vằn thắn không?”
Lý Thu Hồng: "Cái này là sở trường của thím rồi."
Lâm Dư Dư: "Vậy buổi tối thím làm một ít nhé, lấy củ cải thái sợi làm nhân, trộn thêm hai quả trứng là được. Ôi chao, cháu phải lên núi xem thử, không biết có con thú nào sập bẫy cháu giăng hôm trước không, nếu có thì chúng ta có lộc ăn rồi, có thể làm nhân thịt." Lý Thu Hồng: "Làm gì có chuyện may mắn vậy chứ?"
Lâm Dư Dư: "Dù sao cũng đi thử coi sao."
Hai tiếng sau, lúc Lâm Dư Dư trở về, Lý Thu Hồng đã thật sự tin vào cái gọi là may mắn này. Còn có thể không tin sao, đây là lần thứ ba Lâm Dư Dư mang thịt về rồi, mỗi lần cách nhau có hai ba ngày. Lần này mang về một con gà rừng lớn.
Lâm Dư Dư cố ý chọn con lớn một chút mang về, cả tuần tiếp theo cô phải lên trung tâm y tế thực tập, không lên núi được, vậy nghĩa là một tuân không được ăn thịt. Hơn nữa: "Thím, thím chừa lại giúp cháu một cái đùi gà nhé, mai cháu lên trung tâm y tế biếu người khác." Trương Hoành Quốc là thầy của cô, đưa một cái đùi gà thật ra không được long trọng nhưng là tốt xấu gì cũng là thịt, cũng được tầm nửa cân không xem là mất mặt.
Lý Thu Hồng: "À, được thôi. Cái đùi còn lại cháu cũng đem hong gió đi, đến lúc đó gửi cho mẹ cháu cùng với cái đùi thỏ kia luôn. Chúng ta có vài người, ăn chỗ còn lại là đủ rôi." Đây đâu chỉ đủ, con gà này cũng phải bốn năm cân, bà cũng chưa từng thấy con gà rừng nào lớn như vậy.
Lại nói tiếp, con gà rừng này nặng cân có liên quan đến việc mùa xuân tới, vạn vật thức tỉnh, gà cũng được ăn ngon.
Lâm Dư Dư: "Cảm ơn thím, lát cháu sẽ viết thư cho mẹ kể về cuộc sống ở đây để bà yên tâm."
Lý Thu Hồng: "Đúng vậy, nên báo để bà ấy yên tâm."
Hai người vừa nói chuyện vừa làm việc, đến lúc vặt lông gà thì Tiểu Ôn Lễ về.
Tiểu Ôn Lễ gần đây tâm trạng có vẻ rất tốt, bà đã mau khỏe lại rồi, nỗi lo lắng của thằng bé đã giảm bớt, cũng có các bạn nhỏ hâm mộ giấy gói kẹo của Tiểu Ôn Lễ nên thằng bé còn chia giấy gói kẹo cho các bạn cùng nhau chơi. Hơn nữa, ăn hai bữa thịt, mỗi ngày đều có kẹo sữa bổ sung thêm sữa bột, tuy không dám nói đầy đặn hơn bao nhiều nhưng sắc mặt đứa trẻ trông hồng hào hơn rất nhiều. Tiểu Ôn Lễ ngâm nga khúc nhạc thiếu nhi về nhà: "Bà ơi cháu về rồi."
Lý Thu Hồng: "Về rồi à, hôm nay đi chơi gì đó?”
Tiểu Ôn Lễ: "Cháu và các bạn chơi trốn tìm, nhảy ô." Đi vào phòng bếp, thấy Lâm Dư Dư và Lý Thu Hồng đang vặt lông gà, ánh mắt thằng bé sáng lên."Chị, chị cũng vê rồi ạ? Em cũng tới vặt lông gà." Vặt lông gà tương đương với làm việc, làm việc tương đương với có kẹo sữa ăn, vậy nên thằng bé rất tình nguyện làm việc.