Lâm Dư Dư vội vàng giải thích: "Không phải, không phải, không liên quan đến cậu, là do tớ, tớ với Trần Kiều tính cách không hợp nên mới muốn dọn đi. Không hề liên quan gì đến cậu hết, Yến Tử, cậu đừng nghĩ nhiều."
Lâm Yến: "Cậu không cần an ủi tớ đâu, tớ biết là do tớ mà, cậu không muốn tớ tự trách nên mới nói vậy chứ gì. Dư Dư, dọn ra cũng tốt, ở ngoài tự tại hơn nhiều. Nếu không thì cậu đến ở với tớ, nhà Phạm Hồng Hoa cũng khá tốt, phòng tớ ở cũng không nhỏ, dư sức cho hai đứa mình."
Lâm Dư Dư: "Yến Tử, tớ tìm được chỗ ở rồi, chính là nơi này."
Lâm Yến: "Nơi này?" Cô nhìn hoàn cảnh sống xung quanh, chỗ này còn tốt hơn bên nhà Phạm Hồng Hoa. Nhưng cô cũng không biết gì về nhà Lý Thu Hồng,/"Ở đây có ổn không đó?" Cô kéo Lâm Dư Dư lại, nhẹ giọng hỏi.
Lâm Dư Dư thì thầm: "Vợ đại đội trưởng giới thiệu, khẳng định không thành vấn đề"
Lâm Yến vừa nghe liên yên tâm. Tuy cô mời Lâm Dư Dư đến sống chung nhưng thực ra cô cũng đã ở một mình một phòng quen rồi. Hai người cứ mãi ở chung một căn phòng cô cũng không thoải mái lắm. Còn không bằng như bây giờ, cô có phòng, Dư Dư cũng có phòng, điều tiếc nuối duy nhất là hai người không ở chung một nhà. Nếu ở cùng nhau thì tốt, có thể tiện tâm sự."Dư Dư, vậy cậu định khi nào chuyển nhà? Nếu là sau khi tan làm thì tới tới giúp cậu được."
Lâm Dư Dư cũng không giấu giếm: "Lát nữa tớ phải lên huyện, đem bản thảo nộp cho tòa soạn báo trước rồi đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, thuận tiện phối ít thuốc cho thìm Lý luôn. Trên núi tuy rằng có thể hái thuốc, nhưng tốc độ chậm, số loại thuốc có hạn, vẫn phải ra nhà thuốc hoặc bệnh viện để mua." Nói đến chuyện này, cô quay sang thím Lý,"Thím, thím mà có mệnh hệ gì, Ôn Lễ còn nhỏ vậy thì phải làm sao? Cho nên ấy, có chút tiền này thím không được tiếc đâu." Lý Thu Hồng thở dài: "Thím hiểu mà, cháu cứ bốc thuốc đi, trong nhà có tiền, thím đi lấy tiền cho cháu."
Lâm Dư Dư: "Tiền không vội, chờ cháu lấy thuốc về rồi thím trả sau cũng được."
Lý Thu Hồng: "Vậy cũng được."
Lâm Dư Dư lại nói với Lâm Yến: "Thuận đường lên huyện tớ sẽ ngó qua xem có thịt không, nếu có thì tối gọi cậu sang ăn cơm. Coi như là ăn mừng chỗ ở mới." Nếu không có thịt thì đợi trưa cô về rồi chiều lên núi xem thử.
Lâm Yến nuốt nuốt nước miếng: "Hy vọng là có thịt, tớ đã một tháng không được ăn thịt rồi."Ngày nghỉ tháng trước cô còn cùng Lâm Dư Dư lên huyện ăn bánh bao thịt.
Lâm Dư Dư cũng thèm, so với Lâm Yến càng thèm ăn, Lâm Yến là một tháng, nhưng cô là hai năm rồi đó.
Hai người hàn huyên một phen, Lâm Dư Dư trở về ký túc xá thanh niên trí thức, mọi người đều đã đi làm, không còn ai ở đó. Lâm Dư Dư lấy cái túi quân đội của mình ra, xếp ít đồ vào rồi đeo tới chuồng bò. Lại nó, cái túi này cũng đẹp lắm, cứ như túi xách bằng vải bạt.
Phạm A Ngưu chở Lâm Dư Dư lên huyện nhưng Phạm A Ngưu không biết phố huyện ở đâu nên chỉ dừng xe ở cổng ngoài, Lâm Dư Dư tự xuống hỏi đường.
Tòa soạn báo là một trong những đơn vị quan trọng nhất trên phố huyện gần như tất cả người ở đây đều biết, Lâm Dư Dư hỏi hai người đã tới được cửa tòa soạn.
Lâm Dư Dư vào tòa soạn, nói với ông bác trong phòng bảo vệ: "Chào bác, tôi là thanh niên trí thức mới xuống nông thôn, tôi muốn tìm gặp nhà báo của tòa soạn, bác xem có được không ạ?"
Tòa soạn luôn mở cửa chào đón mọi người đến phản ánh các vấn đề trong cuộc sống, sau đó kí giả sẽ căn cứ vào tài liệu nhận được để đăng tin. Nhưng thực tế, người tìm đến như Lâm Dư Dư lại rất ít.
Ông bác: "Cô tìm nhà báo để làm gì?"
Lâm Dư Dư: "Là thế này, mấy ngày trước, lúc tôi giặt đồ không may ngã xuống nước, là các hương thân cứu tôi, còn đưa tôi tới chỗ bác sĩ, vô cùng quan tâm chăm sóc cho tôi. Tôi mới vê xây dựng nông thôn hai tháng, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được hết sự thân thiện và tốt bụng của các hương thân, tôi muốn để kí giả đăng tin về chuyện này, nhân cơ hội truyền tải đến mọi người một thông điệp, chỉ cần mỗi người đều bày tỏ lòng yêu thương của mình thì thế giới sẽ ngập tràn hạnh phúc."