Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 312




Lữ Bình: "Cô cũng quá vô phép rồi đi? Mẹ ta tốt xấu gì cũng là trưởng bối, sao ngươi có thể không tôn trọng trưởng bối như vậy?"

Lâm Dư Dư: "Định nghĩa về trưởng bối và vãn bối, là quyết định từ quan hệ huyết thống, bà ấy vừa không là trưởng bối bên nhà mẹ tôi, cũng không phải là trưởng bối bên nhà cha toi, vậy thì sao có thể làm trưởng bối của tôi được chứ? Bà muốn nói là trưởng bối của anh Sùng sao? Một người trưởng bối thấy chết mà không cứu, ngươi cảm thấy anh Sùng sẽ nhận họ sao?"

Lữ Bình: “Cô...

"Tuổi còn nhỏ, mà mồm miệng lại ác độc xấu xa như vậy?" Lại thêm một tiếng nói truyền tới,"Ôn Sùng có biết cô độc mồm độc miệng như vậy không? Cha mẹ chồng ngươi có biết không?"

Lâm Dư Dư: "Bà cũng đừng vu oan cho tôi, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Hay là bà cảm thấy tôi nói sai chỗ nào a? Nếu ta nói sai rồi, tôi thừa nhận ta nói chuyện khó nghe, nếu tôi không có nói sai, vậy thì chính là người vu oan cho tôi nếu vu oan cho tôi, tôi có thể báo cảnh sát, cũng có thể mời luật sư kiện bà tội bịa đặt bôi nhọ người khác."

Người phụ nữ kia: “Cô... Đây là cái loại người gì a? Tự dưng khi không lại đi báo cảnh sát? Còn kiện tụng... Luật sư dễ mời như vậy sao?

Dì út Trịnh: "Làm phiền cô đi nói với chị cả của tôi một tiếng, tôi đến thăm chị ấy, còn có, bất luận chuyện gì, đây đều là chuyện của nhà họ Trịnh, một cái tiểu bối như cô không có tư cách khoa tay múa chân.”

Lâm Dư Dư: "Vậy bà đi sang nhà họ Trịnh tìm bà ấy đi, đừng tới nhà tôi tìm bà ấy"

Dì út Trịnh: "Sao cô lại thế này, nghe không hiểu người khác đang nói gì sao, nói nữa, đây là nhà của chị cả ta đi? Năm đó chị cả ta kết hôn, đây là của hồi môn mà cha mẹ đã cho chị ấy. Nếu là nhà của chị cả tôi, sao tôi lại không thể tới?" Lại nói tiếp, dì út Trịnh cũng chỉ biết mẹ Ôn có nhà ở đây, lại không biết chính xác là căn nào. Hiện tại thấy Lâm Dư Dư ở nơi này, liền xác định là căn nhà này.

Lâm Dư Dư: "Đây là của hồi môn của tôi, là nhà của tôi, không phải của mẹ chồng tôi. Bất quá mẹ chồng ta xác thật cũng có một căn ở nơi này, bất quá không phải căn này. Nhưng mà, liền tính đây là nhà của mẹ chồng tôi, vê sau cũng sẽ cho anh Sùng, tôi thân là vợ của anh ấy nhà của anh ấy còn không phải là nhà của tôi sao? Chẳng lẽ lại là nhà của kẻ thấy chết không cứu, tức chết cha mẹ như bà sao?"

Dì út Trịnh: "Cô..." Tức chết bà rồi, sao cái con bé này nói chuyện không lễ phép gì hết vậy, cũng không tôn trọng trưởng bối, sao Ôn Sùng lại cưới người như vậy về chứ?

Lâm Dư Dư: "Bà cũng đừng nóng giận, mặc kệ con người của tôi như thế nào, nhưng trong mắt ba mẹ chồng và anh Sùng, cái loại thân nhân thấy chết mà không cứu, lại tức chết cha mẹ mình, thì, tính cách này của tôi thoạt nhìn cũng tương đối cao thượng đó."

Lữ Bình: "Cô thật là không biết xấu hổ."

Lâm Dư Dư nheo lại mắt: "Cút, mỗi người đều có giới hạn của mình, lại tìm đến nhà tôi, tôi liền đăng chuyện này lên báo, tôi cũng muốn nhìn xem, người bị phê bình là các ngươi hay là tôi."

Lữ Bình không nghĩ tới người này lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa hoàn toàn không làm theo lẽ thường.

Lữ Bình giận đến muốn đánh người, bị người phụ nữ bên cạnh kéo lại, sau đó người đó ghé vào tai dì út Trịnh nói gì đó, bởi vì nói quá nhỏ, nên Lâm Dư Dư không nghe được gì. Bất quá, cô cũng không thèm để ý.

Tầm mắt dì út Trịnh lướt qua Lâm Dư Dư, nhìn vào bên trong, sau đó liền đi rồi.

Chờ sau khi bọn họ rời đi, cha Ôn liền bước ra: "Bọn họ đi rồi?" Ông không phải loại người sợ rắc rối không dám bước ra, mà ngược lại nếu ông đi ra, chỉ sợ Dì út Trịnh sẽ tìm ông, loại người da mặt dày này, một người đàn ông như ông không muốn ứng phó. Hơn nữa, ông hoàn toàn tin tưởng con dâu.

Lâm Dư Dư: "Xem ra là đã bỏ về rồi, bất quá con cảm thấy bọn họ sẽ không chịu thua đâu, còn sẽ đến nữa ạ."

Cha Ôn: "Chờ tối nay nói với Ôn Sùng một tiếng, giao cho thằng bé giải quyết đi."