Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 310




Lâm Dư Dư cũng không biết tâm tư của cô, thấy cô ta còn đi theo mình, cô liền bước nhanh trở về bên cạnh mẹ Ôn. Bên kia dì út Trịnh còn đang nói chuyện, mẹ Ôn thực bình tĩnh nhìn đồ vật trên quây hàng, căn bản không thèm để ý đến bà ta. Cho đến khi Lâm Dư Dư trở về, Lữ Bình cũng trở lại bên người dì út Trịnh, dì út Trịnh mới tiếc nuối rời đi.

Lâm Dư Dư ôm vai mẹ Ôn: "Mẹ, nơi này nhiều người thật đó, tòa bách hóa của huyện thành chúng ta cũng không có nhiều người như vậy."

Mẹ Ôn vỗ vỗ tay cô, ý bảo bản thân bà không có việc gì. Con dâu lại không phải người không có kiến thức, đề tài này cũng thật là... Cũng là lo sợ bản thân bà suy nghĩ nhiều, mới tìm một cái đề tài để nói thôi.

Tiếp đó, biểu tình mẹ Ôn thực bình thường, vừa cười vừa trò chuyện cùng Lý Thu Hồng, còn giới thiệu mọi thứ xung quanh cho Lý Thu Hồng nghe.

Gần đến giữa trưa, bọn họ liền trở về. Về đến nhà, cha Ôn ôm Ôn Tiểu Bảo đi qua đi lại, đưa nhỏ thức dậy rồi, không chịu ngủ tiếp. Bất quá cha Ôn cũng thích ôm cháu nội, người lớn tuổi sao, chỉ có chút thú vui như vậy.

Ôn Lễ bước vào nhà, thả cặp sách nhỏ xuống: "Ông ngoại, em tỉnh rồi sao? Chúng cháu mua rất nhiều đồ a."

Cha Ôn: "Mua gì vậy a, cháu nói cho ông ngoại nghe xem."

Lâm Dư Dư cười cười, vươn tay ôm Ôn Tiểu Bảo, lên lầu, đút sữa cho con uống, mẹ Ôn cùng Lý Thu Hồng đi nấu cơm.

Giữa trưa, Ôn Sùng đã trở lại, lúc ăn cơm, Lâm Dư Dư mở lời đề nghị, để hai ông bà ở lại bên này, hai người đương nhiên là không có ý kiến.

Ăn xong cơm, Ôn Sùng về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, gần đến tết, trong đơn vị cũng rất bận rộn, anh suốt một buổi sáng không ngơi tay. Lâm Dư Dư cùng theo lên lầu, kể cho anh nghe sự việc xảy ra ngày hôm nay: "Em thấy tuy mẹ không có biểu hiện ra ngoài, nhưng mày vẫn luôn cau có."

Ôn Sùng híp mắt: "Mẹ anh có ba chị em, nhà ngoại anh cũng thuộc nhà dòng dõi thư hương, bất quá bởi vì không có con trai, ông ngoại cùng bà ngoại ta vẫn luôn ưu phiền việc này, sức khỏe cũng không tốt lắm, sau khi ba cô con gái lập gia đình, ông ngoại liền phân chia gia sản, không để lại thứ gì dù chỉ là một gian phòng, chỉ chừa chút tiền phòng thân, sau đó liền chuyển vào sống trong căn nhà đã phân cho mẹ anh.

Ông ngoại anh nói, hiện tại phân chia gia sản rõ ràng, chờ sau này bọn họ đi rồi, bọn nhỏ cũng sẽ không bởi vì gia sản mà náo loạn mâu thuẫn. Điều này, mẹ anh và hai người em gái của bà đều không có ý kiến. Không nói đến việc ông ngoại có gia sản, cho dù là không có, trong nhà không có con trai thì sẽ do con gái dưỡng lão cho hai ông bà, điều này hết sức bình thường.

Ông ngoại chia xong gia sản, nhưng hai người em của mẹ ta cũng thường xuyên tới cửa thăm ông bà ngoại, cho nên lúc ông bà ngoại già rồi vẫn tương đối hoà thuận vui vẻ. Cho đến khi năm 66, cha mẹ anh bị người cử báo là phần tử trí thức đã từng đi du học, nên bị bắt lại, ông bà ngoại anh đi tìm nhà chồng của hai người em gái nhờ hỗ trợ, kết quả bọn họ không giúp đỡ thì thôi, hai người đó còn đăng báo chặt đứt quan hệ với ông ngoại, bà ngoại và nhà của chúng ta.

Ông bà ngoại ta bị đối xử như vậy, không chờ đến anh trở về liền đi rồi, tang lễ của bọn họ do chú Trọng lo liệu. Lúc làm tang lễ cho bọn họ, chú Trọng có đi thông báo cho các cô, nhưng hai người đó không một ai tới tham dự. Lúc ấy anh đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, chú Trọng lại không cách nào liên hệ được anh." Nói tới đây, Ôn Sùng dừng một chút.

Lâm Dư Dư: "Sau đó thì sao?" Cô có thể tưởng tượng được, ngay thời điểm đó Ôn Trọng sốt ruột biết bao nhiêu. Cũng có thể tưởng tượng được, khi Ôn Sùng hoàn thành nhiệm vụ trở về, biết chuyện của ông bà ngoại mình, sẽ thất vọng biết bao. Ôn Sùng: "Sau khi anh hoàn thành nhiệm vụ và trở về, chú Trọng nói chuyện này cho ta biết. Lúc đó ba ba mẹ ta cũng được bảo vệ, từ buộc xuống nông thôn sửa thành phân phối đến đơn vị cấp dưới, là bởi vì lúc ấy anh lập được công lớn, anh dùng công huân để bảo vệ họ. Nói câu khó nghe, ta vì quốc gia vào sinh ra tử, quốc gia nếu đụng đến cha mẹ anh, chẳng phải sẽ khiến cho người khác thất vọng buồn lòng sao? Quân nhân giống anh như vậy có hàng ngàn hàng vạn. Cho nên, anh bảo vệ được ca mẹ, nhưng anh cũng không thể nhận huân chương.