Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 298




Nơi Lưu Á Cầm thích nhất là hội trường lớn của thôn Phạm gia, vì ban ngày mọi người bắt đầu làm việc nên người rất ít nhưng tới buổi tối, mọi người đều cùng nhau ngồi bên trong xem TV, mang đồ tới, cắn khoai lang đỏ được sấy khô, không khí càng sôi động hơn.

Ngày này, Lưu Á Cầm nhắc tới một chuyện với mẹ Ôn: "Thông gia Dư Dư và con rể không có bái đường là vì chưa có gia đình hai bên. Chúng ta đều ở đây liền giúp bọn chúng bái trời đất đi."

Mẹ Ôn vừa nghe: "Này cũng được." Điều bà tiếc nuối nhất là con trai không tổ chức hôn lễ. Nếu hai đứa ở chỗ này tổ chức hôn lễ cũng được.

Lưu Á Cầm: "Vài ngày nữa con rể lại phải đi, ngày mai chúng ta kêu hai đứa tới bái trời đất? Tôi đã chuẩn bị quần áo cho Dư Dư, là sườn xám màu đỏ rực." Lúc bà kết hôn vào năm mười năm trước, thời đó người ta còn mặc sườn xám để kết hôn. Lần này, trước khi tới thôn Phạm gia trộm làm một bộ sườn xám cho con gái nhưng vẫn luôn không lấy ra nên Lâm Dư Dư cũng không biết việc này.

Mẹ Ôn: "Được, mặc vậy mới kết hôn được."

Cho nên chờ tới lúc ăn cơm chiều, Lâm Dư Dư từ Sở Vệ Sinh trở về mới biết chuyện này. Về chuyện này thì cô tình nguyện, còn cảm thấy hơi thú vị.

Ôn Sùng đương nhiên sẽ không phản đối, bái trời đất ở nông thôn là nghi thức quan trọng khi hai người kết hôn.

Sau khi Lâm Dư Dư cùng Ôn Lễ đồng ý, Lưu Á Cầm và mẹ Ôn còn có Lý Thu Hồng bàn bạc chuyện làm hỉ sự. Mặc kệ là đồ ăn thế nào, dù sao vẫn phải kêu mọi người tới uống rượu mừng, tạo bầu không khí sôi nổi.

Với lại, đồ ăn vẫn phải có. Tuy bây giờ không mua thịt heo được nhưng không có thịt heo thì dùng thịt gà. Ngày hôm sau, hôn lễ còn vô cùng sôi động vì rất nhiều người trong thôn tới. Tuy mọi người tiếc đưa thịt nhưng có thể đưa thực phẩm khác nên họ Lâm rất nhiều thực phẩm trong nhà.

Nhưng mà vẫn có người đưa thịt, nhà thư ký và đại đội trưởng liền tới đưa thịt gà. Ngay cả nhà Phạm Quốc Đống cũng đưa tới một con gà rồi tiếp theo là nhà Lâm Dư Dư, nhà Lý Thu Hồng, nhà Chương Long nên không thể không nói, có rất nhiều thịt để nấu ăn. Họ còn thuận tiện dùng mỡ gà xào với rau làm đồ ăn càng thơm.

Hôn lễ vào buổi tối, Ôn Sùng mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, Lâm Dư Dư mặc sườn xám màu đỏ rực. Dưới nến đỏ, hai người thực hiện nghi thức nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường là cha Ổn, mẹ Ôn, Lưu Á Cầm và Lý Thu Hồng. Lâm Dư Dư mời Lý Thu Hồng đi nhưng thật ra Lý Thu Hồng không muốn đi.

Tiệc rượu tổng cộng có mười bàn nhưng mỗi bàn sôi nổi khác nhau. Trong sân có đèn điện nên không sợ tối.

Buổi cơm này ăn tới 8 giờ chiều, thật lâu không có sự kiện sôi động trong thôn. Tiệc rượu kết thúc, nhóm phụ nữ ở lại hỗ trợ thu dọn. Lâm Dư Dư và Ôn Sùng bị đưa vào phòng tân hôn.

Có lẽ hôm nay, vi thực hiện nghi thức nên Lâm Dư Dư đặc biệt có cảm giác mình thật sự gả chồng.

Ôn Sùng tắm xong bước vào phòng, nhìn Lâm Dư Dư nằm trong ổ chăn thật dày và chỉ chỉ lộ ra một cái đầu."Hôm nay vui vẻ không?"

Lâm Dư Dư: "Vui vẻ. Trước đây, em còn nghĩ làm hôn lễ kết hôn nhất định là rất mệt nhưng bản thân kết hôn lại có ý nghĩa khác." Trước đây, cô thật sự cảm thấy kết hôn rất mệt. Lúc cô còn ở thế giới trước, chú rể và cô dâu phải đi kính rượu các bàn nên thật sự chịu không nổi. Tuy nhiên, hôm nay là ngày mình kết hôn, lại cảm thấy rất có ý nghĩa, còn không giống nhau.

Ôn Sùng xốc chăn lên giường: "Đúng là chúng ta nên tổ chức hôn lễ sớm một chút." Anh không chú trọng cái này và anh phát hiện cô cũng không chú trọng cái này nên anh không có nói ra. Hôm nay lại thấy cô rất thích, anh cảm thấy mình sơ sót.

Lâm Dư Dư: "Không liên quan tới anh, em không thèm quan tâm tới vụ này. Chuyện hôm nay là xảy ra ngoài ý muốn, dù em không quan tâm nhưng vẫn cảm thấy rất vui sướng. Giống như khi chúng ta đi chơi, tới một địa điểm thì dù có một số nơi chưa đi qua, chúng ta đều cảm thấy không sao cả. Nếu như đi, trùng hợp địa điểm này lại có nhiều thứ để chơi, vậy mới càng thú vị."