Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 240




"Bác sĩ Lâm." Hôm nay, Lâm Dư Dư mới từ khu nên nhà mới trở vê. Xưởng rượu cộng thêm vườn nho có hơn 4000 đồng, Lâm Dư Dư và đại đội trưởng thương lượng một chút, quyết định xây 8 căn nhà, đại đội trưởng sẽ phụ trách việc xây nhà, hôm nay Lâm Dư Dư đi xem tiến độ công việc, thật vui vẻ, lại qua nửa tháng là có thể hoàn công. Dù sao cũng là nhà trệt, hơn nữa có rất nhiều người làm việc, cho nên rất nhanh.

"Đồng chí Tiền Liệt?" Lâm Dư Dư không nghĩ tới Tiền Liệt sẽ tìm đến cô."Anh tìm ta có việc gì sao? Hay là sức khỏe của ông ngoại anh không tốt?"

Tiền Liệt: "Không có, tôi... Tôi muốn hỏi một chút, thanh niên trí thức Lâm Yến có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?”

Lâm Dư Dư nhướng mày.

Tiền Liệt lại nói tiếp: "Tôi thấy cô ấy trộm chạy lên núi khóc một mình, vì đề phòng cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên liền tới tìm cô, dù sao nam nữ có khác, ta cũng không tiện hỏi." Kỳ thật, trong lòng anh lo lắng Lâm Yến, anh hỏi Lâm Yến, Lâm Yến lại không nói, anh tới tìm Lâm Dư Dư, cũng là vì toàn bộ đại đội, anh thực kính trọng nhân phẩm của Lâm Dư Dư, cho nên mới tìm tới. Nhưng anh cũng không muốn làm hỏng thanh danh của Lâm Yến, khiến cho người khác hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Lâm Yến, cho nên mới nói như vậy.

Một nam đồng chí bình thường, thấy có người trốn ở trên núi khóc, cũng sẽ thể hiện sự quan tâm, đây cũng là biểu hiện hợp lý.

Lâm Dư Dư: "Tôi đã biết, hiện tại cô ấy ở đâu?"

Tiền Liệt: "Tôi nhìn thấy cô ấy đi đến nhà của Phạm Hồng Hoa."

Lâm Dư Dư: "Được, tôi đi xem, đồng chí Tiền Liệt, cảm ơn anh đã quan tâm mọi người. Lâm Dư Dư đi vào nhà của Phạm Hồng Hoa, nhìn thấy Phạm Lan Hoa cũng có mặt ở đây, cô kéo tay Lâm Yến nói: "Yến Tử, cậu gả cho anh trai tớ đi, anh trai tớ sẽ đối xử với cậu thật tốt."

Lâm Yến: "Tớ sẽ không gả chồng."

Lâm Yến: "Yến Tử, vậy anh trai tớ làm sao bây giờ? Anh tớ đã không trong sạch rồi, lại tiếp tục như vậy, mẹ tớ sẽ tới cửa làm loạn đó."

Lâm Dư Dư đánh gấy cuộc trò chuyện của các cô: "Có phải tôi tới không đúng thời điểm hay không?" Nếu cô không lên tiếng, bị người khác nhìn thấy thì không tốt.

Thấy Lâm Dư Dư tới, Phạm Lan Hoa vô thức rụt cổ và thấy hơi sợ mà Lâm Yến thì cảm thấy thẹn, khó chịu nhưng lại khiến cô có loại cảm giác an toàn không nói rõ. Thậm chí, cô thở dài nhẹ nhõm, thấy Lâm Dư Dư tới là có thể thoát khỏi Phạm Lan Hoa.

Lâm Yến: "Dư Dư, sao cậu lại tới đây?"

Lâm Dư Dư: "Tớ nhận sự nhờ cậy của người khác tới xem cô, có một số việc muốn nói với cô." Nói, nhìn thoáng qua Phạm Lan Hoa.

Phạm Lan Hoa chặn lại: "Yến Tử, nếu cậu còn có việc thì tớ đi trước. Lần sau tớ lại tới tìm cậu."

Sắc mặt Lâm Yến trâm xuống: "Cậu không cần tới, tớ sẽ không đáp ứng."

Phạm Lan Hoa làm như không nghe thấy: "Yến Tử, bác sĩ Lâm, tôi đi rồi."

Sau khi Phạm Lan Hoa rời đi, Lâm Dư Dư nói: “Đi vào nói chuyện?”

Lâm Yến: "Ừ."

Trong phòng Lâm Yến có không ít đồ vật, cô ấy là một cô gái yêu thương bản thân nên đồ trong phòng mới không ít. Lâm Dư Dư cảm thấy rất kinh ngạc vì thì ra trong tiểu thuyết, nguyên chủ luôn làm việc giúp Lâm Yến. Lâm Yến phụ trách vai trò dễ thương hoạt bác, sau này thành đối tượng yêu đương với nam chủ nên không cần làm việc. Sau khi kết hôn và lập gia đình với nam chủ, ông ngoại nam chủ được sửa lại án sai thì hai người đều rời khỏi nơi này.

Mà hiện tại, mình thành nguyên chủ và lại không có giúp cô ta làm việc nên Phạm Lan Hoa trở thành người thay thế nguyên chủ. Cô cho rằng Lâm Yến sẽ đi theo cốt truyện, sao lại thay đổi rồi?

Không có nguyên chủ, cô ta giống như sống càng thụt lùi.

Nói như vậy, nguyên chủ như là vật may mắn của cô ấy.

Lâm Yến: "Dư Dư, tớ..." Trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không biết nên mở miệng thế nào, sao nói chuyện xấu này ra."Những lời mới nãy, cậu nghe hết rồi?"