Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 234




Bởi vì không quan tâm là quả nho hay rượu nho, Cung Tiêu Xã Hồng Tinh đều sẽ đưa đến Cung Tiêu Xã trong huyện thành, bọn họ đương nhiên cũng muốn kiếm lời một chút, bất quá đây là vấn đề giữa Cung Tiêu Xã Hồng Tinh và Cung Tiêu Xã trong huyện thành, không liên quan gì đến vườn trái cây thôn Phạm ao của bọn họ.

Vườn trái cây thôn Phạm ao đều là của người dân, sẽ không làm ăn buôn bán với người bên ngoài, chỉ cần trực tiếp đưa hàng đến Cung Tiêu Xã Hồng Tinh là được, bọn họ cũng thuận tiện, đỡ mất công rất nhiều chuyện.

Từ tháng 8 đến tháng 10, xuyên suốt bốn tháng, 13 mẫu đất, đạt được 39000 cân nho, trong đó 9000 cân nho sẽ được bán theo dạng trái cây theo mùa, mỗi tuần sẽ chở đi 1000 cân, tính cả mùa, tiền trái cây kiếm lời 1800 đồng.

Bất quá tuân theo hứa hẹn lúc trước, lợi nhuận của một nửa vườn nho sẽ đưa cho thôn dân, cho nên liền trực tiếp lấy một nửa số nho để tính, cũng chính là 19500 cân nho, một cân nho giá 2 mao tiền, là 3900 đồng, cũng không thể yêu cầu Lâm Dư Dư đổi lợi nhuận của rượu nho đem phân cho thôn dân đi? Chuyện này không thể tính như vậy. Còn thừa lại 30000 cân nho, ủ 22500 cân rượu nho, một cân rượu giá 8 mao tiền, thế nhưng có thể thu được 18000 đồng.

Lúc tính đến số tiên này, mấy vị cán bộ trong văn phòng thôn ủy đều tim đập thình thịch, phát tài rồi al

Kế toán: “18000 - 6000 tiền vốn của 30000 cân nho - 3000 tiên vốn của đường trắng, chúng ta có 9000 đồng, dư lại là tiên lương của mọi người, bác sĩ Lâm dự tính sẽ phát như thế nào? Lúc trước nói một tháng ít nhất được 5 đồng tiền.” Không ngờ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cho dù nằm mơ, mọi người cũng không dám mơ đến cái mức thu nhập này a.

Xưởng rượu do Lâm Dư Dư làm chủ, mọi người đều nhìn về phía Lâm Dư Dư.

Lâm Dư Dư nói: “Cứ tính một tháng được 10 đồng tiền, tính cả Chương Long, thím, đại đội trưởng và thư ký, tổng cộng phải chỉ ra bao nhiêu tiền lương?”

Kế toán: “Ta tính một chút..... Tổng cộng 156 người, tiền lương cần phải phát là 6240 đồng.

Lâm Dư Dư: “Vậy cứ thế mà phát đi, mọi người có ý kiến gì không?”

Đại đội trưởng: “Ta cũng không có ý kiến.”

Thư ký: “Cứ vậy đi, bác sĩ Lâm là xưởng trưởng của xưởng rượu, bác sĩ Lâm làm chủ là được.”

Nhìn sơ qua thì thấy tiên lương của kế toán, đại đội trưởng và thư ký tiên lương giống như mọi người, nhưng kỳ thật không phải như vậy, bọn họ còn có tiền lương của vườn trái cây, đây chỉ là tiên lương của xưởng rượu mà thôi.

9000 trừ 6240 tiền lương, cuối cùng phần lợi nhuận còn 2760, Lâm Dư Dư được chia một phần lợi nhuận làm tiền lương nên sẽ có 276 đồng, xưởng rượu được chia 6 phần lợi nhuận là 1656 đồng, xưởng đường trắng được chia 3 phần cũng chính là 828 đồng, đối với xưởng đường trắng mà nói, thật là kiếm tiên không tốn công, việc gì cũng không cần làm.

Vườn trái cây và Cung Tiêu Xã sẽ không để thiếu nợ, cho nên hiện tại xưởng rượu liên có nhiều tiên như vậy đó.

Lâm Dư Dư là không thích thiếu tiền, sau khi tính toán sổ sách rõ ràng xong, ngày hôm sau, cô và kế toán, Chương Long liền đi xưởng đường trắng, thanh toán cho xưởng trưởng xưởng đường trắng 3000 đồng tiền đường trắng và tiền hoa hồng 828 đồng, lúc thu được số tiền này, xưởng trưởng xưởng đường trắng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới tốc độ tính tiền của thôn Phạm ao lại nhanh như vậy.

Kỳ thật so với thôn Phạm ao, năm nay, bởi vì quả nho cùng rượu nho, Cung Tiêu Xã Hồng Tinh cũng gia tăng không ít tiền lời, khiến cho chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã rất có mặt mũi.

Thậm chí, chủ nhiệm của Cung Tiêu Xã Hồng Tinh vừa thấy tình huống này, quyết định hôm nào tìm Lâm Dư Dư tâm sự một chút, hỏi có thể ủ ra rượu cam được hay không, không phải quả cam cũng sắp tới mùa rồi sao?

Bất quá, đây là chuyện của sau này.

Bước ra xưởng đường trắng, Lâm Dư Dư liền đi ngân hàng, cho phần lợi nhuận của mình vào ngân hàng, cô bỏ vào cho chẵn tiền, nên hiện tại tiền tiết kiệm của cô đã có 1300 đồng.

Sau đó, cô mời kế toán, Chương Long cùng Phạm A Long đi tiệm cơm quốc doanh, ăn một bữa thật ngon.