Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 232




"Đèn điện nhà tôi có thể phát sáng này."

"Đèn điện nhà tôi cũng phát sáng này."

"Trời ạ, đèn sáng quá đi."

"Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đèn điện, cái đèn điện này thật là tốt quá đi thôi." Có vài ông lão bà lão, cả đời đều chưa từng rời khỏi thôn, thật đúng là lần đầu nhìn thấy đèn điện.

Lâm Dư Dư cũng thật vui mừng, cô lấy ra hai cây quạt điện đã được cất trong kho hai năm trời: "Mẹ nuôi, Ôn Lễ, hai người lại đây."

Lý Thu Hồng cùng Tiểu Ôn Lễ đứng trước quạt điện.

Tiểu Ôn Lễ: "Thật thoải mái a, thật mát mẻ a, em sẽ không bao giờ đi ra ngoài, em muốn mỗi ngày đều ở nhà bật quạt."

Lâm Dư Dư cười xoa nhẹ đầu của hắn: "Mẹ nuôi, trong phòng mẹ và Ôn Lễ cũng có thể dùng quạt." Từ lúc bắt đầu công trình mở điện, cô đã nhờ Ôn tiên sinh toàn năng tìm cho cô hai cây quạt, còn có ổ điện vân vân. Đương nhiên, cô cũng không phải không có hồi báo. Cô gọi điện thoại nói với Ôn Sùng, nếu Ôn Hiền có rảnh, bảo anh tới đây một chuyến, cô gửi chút nho khô và rượu nho cho bọn họ.

Ở cục công an cấp huyện, Ôn Hiền đã sớm nghe nói rượu nho của thôn Phạm ao, không chỉ như thế, vào thời điểm Cung Tiêu Xã Hồng Tinh bán rượu nho đầu tiên, anh cũng đã mua qua.

Dù sao thì Ôn Hiền vẫn luôn chú ý thôn Phạm ao, sao có thể không biết rượu nho. Đáng tiếc lúc đó rượu nho còn ít, anh cũng chỉ mua được hai cân, bản thân đều uống không đủ, đương nhiên không có cách nào gửi về thủ đô.

Cho nên, lần này Lâm Dư Dư gọi điện thoại cho Ôn Sùng, Ôn Sùng lại gọi điện thoại cho Ôn Hiền, vì thế Ôn Hiền liền tới lấy rượu nho. Vì đưa rượu nho, Ôn Hiền còn về thủ đô một chuyến, bởi vì rượu nho không thể gửi chuyển phát nhanh, anh chỉ có thể tự mình trở về.

Lý Thu Hồng: "Này phải tốn bao nhiêu tiền điện a? Mẹ cùng Ôn Lễ ngủ một phòng, hai chúng ta dùng một cây quạt là đủ rồi, đúng rồi, Tiểu Long bên đó không có quạt, cái này cho thằng bé mượn dùng đi?"

Lâm Dư Dư: "Không cần, để thằng bé tới đây ngủ đi, ngủ với Ôn Lễ này. Nếu đưa quạt đi ký túc xá của thanh niên trí thức đi, những thanh niên trí thức khác thấy được, cũng sẽ có ý riêng."

Lý Thu Hồng: "Ai nha, con nói rất đúng, trong phút chốc mẹ không nghĩ tới vấn đề này."

Lâm Dư Dư: "Mẹ cũng đừng sợ tốn tiên điện, xài quạt điện không tốn bao nhiêu." Kỳ thật cũng không phải, nhưng Lý Thu Hồng chưa từng sử dụng qua, đương nhiên sẽ không biết. Chờ đến khi nộp tiên điện, nên dùng đều đã dùng, còn có thể làm gì nào? Hơn nữa, cô có thể nộp tiên điện trước, sau đó nói với kế toán một tiếng, đừng cho mẹ nuôi biết.

Lý Thu Hồng: "Thật sao?”

Lâm Dư Dư: "Thật mà. Con đi ký túc xá của thanh niên trí thức tìm Chương Long đây, nói việc này với nó."

Lý Thu Hồng: "Ừ”"

Lâm Dư Dư đi ký túc xá của thanh niên trí thức, nhóm người thanh niên trí thức cũng thật vui mừng, thôn Phạm ao mở điện, điều này đại biểu cho việc thôn Phạm ao sẽ càng ngày càng tốt, cho nên nhóm người thanh niên trí thức có thể không vui mừng sao? Bọn họ cảm thấy đã không có hy vọng trở về thành, thôn Phạm ao ở trong lòng bọn họ, giống như ngôi nhà thứ hai vậy. Hơn nữa hiện tại thôn Phạm ao thật sự không tồi. Nữ thanh niên trí thức cùng phụ nữ trong thôn có thể cùng nhau đến xưởng rượu làm việc. Nam thanh niên trí thức có thể đi vườn trái cây, mọi người đối cuộc sống tương lai tràn ngập hy vọng. "Chương Long." Lâm Dư Dư nhìn đến mấy cái thanh niên trí thức ngồi trước cửa phòng. Thời tiết cuối tháng 7 thật sự quá oi bức.

Chương Long: "Chị."

Lâm Dư Dư: "Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, em dọn đến nhà mẹ nuôi chị đi, em và Ôn Lễ ngủ chung một phòng."

Chương Long: "Dạ?"

Lâm Dư Dư: "Sắp bắt đầu hái nho rồi, đến lúc đó chị và mẹ nuôi đều sẽ rất bận, tụi chị còn phải ủ rượu nho, cho nên việc vệ sinh nhà cửa, nuôi heo, nuôi gà liền giao cho em và Ôn Lễ."

Chương Long: "Dạ, được." Nhưng cảm giác không đúng lắm nha, lúc trước heo và gà của chị Dư Dư cũng là anh cho ăn a, anh cũng đâu cần chuyển đến sống ở nhà thím Lý nha.