Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 226




Vợ của thư ký: “Như vậy đi, chờ đến mùng hai tết, con gọi Tiểu Chương tới nhà mình ăn bữa cơm, đến lúc đó anh trai và chị dâu con đều đi nhà cha mẹ vợ, mời Tiểu Chương đến vừa đúng lúc, mẹ sẽ nói với thằng bé, xác định quan hệ của hai đứa sớm một chút, miễn cho bị người khác giành trước. Hiện tại xưởng rượu đã được quyết định xong xuôi, mọi người đều rất xem trọng Chương Long đó.”

Phạm Mỹ Lan: “Dạ.”

Sau cơm trưa, Phạm Mỹ Lan đi tìm Chương Long, nói chuyện này cho anh ta nghe.

Chờ Chương Long đến nhà họ Lý ăn cơm chiều, liên kể việc đến nhà thư ký ăn bữa cơm vào mùng hai tết: “Chị, chị xem như thế có được không?”

Lâm Dư Dư: “Được, đến lúc em đi, nhớ xách theo hai cân trứng gà, hai cân thịt, cũng coi như tới cửa gặp mặt cha mẹ vợ, cứ như vậy, chuyện của em và Phạm Mỹ Vân cũng được xác định chắc chắn. Bất quá em cần phải nghĩ cho thật kỹ, nếu đã xác định ở bên nhau, tương lai em sẽ phải cưới cô ấy, nếu hiện tại em vẫn chưa dự định sẽ cưới con bé, như vậy thì mùng hai không nên đến nhà họ, một khi đã tới cửa, em lại không muốn cưới cô ấy, vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của con gái nhà người ta.”

Chương Long nói: “Em nguyện ý cưới cô ấy.” Người ở thời đại này đều tâm 18 đến 20 tuổi sẽ cưới vợ, cho nên đối với chuyện sẽ kết hôn với Phạm Mỹ Lan, Chương Long cũng không cảm thấy ngoài ý muốn nào.

Lâm Dư Dư: “Vậy thì được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Gà cùng heo đều do Chương Long nuôi dưỡng, nhiệm vụ nuôi heo năm nay được lãnh tận năm cân thịt heo, cho nên để cho Chương Long xách đi hai cân cũng là điều đương nhiên. Hơn nữa, đất của cô và mẹ nuôi cũng do Chương Long chăm sóc, trồng rau bón phân, Chương Long đều bao trọn. Lại nói nữa, Chương Long thực nghe lời, chưa bao giờ gây chuyện. Cho nên Lâm Dư Dư cũng có chút cảm tình với Chương Long. Cô cũng xem Chương Long như đứa em họ trong nhà, nếu em họ đã muốn đến ra mắt nhà vợ, đương nhiên cũng phải trang trọng một chút. Hai cân trứng gà, hai cân thịt heo, cũng xem như có mặt mũi.

Chương Long: “Được, chị, chỗ em còn có chút tiền, nếu không em lại đi Cung Tiêu Xã mua thêm hai cân đường? Cho đủ 6 cân.”

Lâm Dư Dư: “Vậy em lại mang thêm hai cân rượu nho đi.” Chỗ cô còn tôn mấy trăm cân rượu nho, đường trắng dùng để ủ rượu đều là tự cô mua, cho nên số rượu nho này tự nhiên là thuộc về cô.

Nhóm nho ủ từ cuối tháng 10 đến giữa tháng 12 đã đưa cho Cung Tiêu Xã, tổng cộng gồm 200 cân quả nho, ủ ra 1500 cân, vại sành được đặt mua tại xưởng vại sành, mỗi một vại sành có thể chứa 50 cân rượu, hơn 30 vại sành, đều bị Cung Tiêu Xã Hồng Tinh lấy hết, với giá một phân tiền một cân, chỉ riêng đám rượu này thôi đã bán được 120 khối, nếu chỉ bán quả nho thì được 40 đồng tiền, không cao bằng rượu nho.

120 đồng tiền, trừ đi 40 đồng là phí tổn của vườn trái cây, 5 đồng là phí tổn của xưởng đường trắng, còn dư lại 75 khối, lại trừ thêm 15 đồng tiền, là tiền lương cho ba người phụ nữ vừa chăm chỉ vừa sạch sẽ vệ sinh nhất đại đội, vậy lợi nhuận của rượu nho sẽ là 60 đồng tiên, Lâm Dư Dư được 6 đồng tiền, thôn Phạm gia được chia đến 36 đồng, xưởng đường trắng được chia 18 đồng.

Đến nỗi phí tổn của vại sành, cũng không do xưởng rượu phụ trách. Vại sành là Cung Tiêu Xã cung cấp, Cung Tiêu Xã trực tiếp đặt hàng tại xưởng vại sành xưởng, hơn nữa vại sành là vật có thể tái sử dụng.

Từ đợt rượu nho của tháng 10, đại đội trưởng cùng thư ký đã thấy được lợi nhuận của rượu nho tốt như thế. Bởi vì 200 cân quả nho chỉ bán được 40 khối, mà hiện tại ủ thành rượu, 40 cộng 36 bằng 76, cho nên, hai người đều cười đến hớn ha hớn hở. Tuy rượu nho rất thơm, nhưng người trong thôn còn chưa thưởng thức qua, bọn họ cũng chỉ ngửi được mùi hương, đặc biệt là mấy gã đàn ông trong thôn, đều thèm muốn chết, nhưng Lâm Dư Dư đã đồng ý với mọi người, chờ sang năm lúc đánh giá sản lượng của rượu nho, mỗi hộ gia đình đều được chia năm cân, xem như làm phần thưởng cho các chị em phụ nữ.