Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 209




Đại đội trưởng và thư ký tới công xã, trực tiếp đi vào văn phòng chủ nhiệm xã, chủ nhiệm xã nhìn thấy bọn họ, cũng thấy được rổ nho trên tay bọn họ: "Ai nha, vườn nho của mọi người được mùa a?"

Trước khi vườn nho được mùa, chủ nhiệm xã đi xem qua. Nhưng chủ nhiệm xã là người bận rộn, sau đó liền quên mất chuyện này, không nghĩ tới trải qua một năm, vườn nho thế lại trúng mùa, từng quả tròn trịa mọng nước, nhìn thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng.

Đại đội trưởng: "Lấy tới cho ngài nếm thử một chút, ngài xem quả nho này của chúng ta, có đủ điều kiện thu mua của Cung Tiêu Xã không?"

Chủ nhiệm xã ăn mấy quả: "Rất ngọt a, mọi người tới vừa lúc, đi đi đi, đi Cung Tiêu Xã nào." Nói xong, ông trực tiếp xách lên rổ nho. Công xã Hồng Tinh không có chiến tích tốt nào, hôm nay đại đội trưởng lấy quả nho tới đây, khiến cho trong lòng chủ nhiệm xã có ý nghĩ, nếu vườn trái cây thôn Phạm gia phát triển tốt, có thể mang đến thanh danh không nhỏ cho công xã Hồng Tỉnh a.

Chủ nhiệm xã dẫn theo đại đội trưởng và thư ký đi Cung Tiêu Xã, đương nhiên sẽ có lãnh đạo của Cung Tiêu Xã tự mình đến nghênh đón."Ngọn gió nào thổi ngài đến đây thế?"

Chủ nhiệm xã giơ rổ lên: "Đây là vườn trái cây thuộc công xã Hồng Tinh được mùa, ông ăn thử xem, rất ngọt đó, cung tiêu xã mọi người thu mua không?"

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã ăn thử vài quả, ánh mắt sáng lên: "Hương vị thật không tồi a, vườn trái cây trông được bao nhiêu cân nho thế?"

Đại đội trưởng: "Năm nay trồng ít, chỉ mới hơn một mẫu đất, sản lượng dự tính có khoảng 2000 cân, qua sang năm sẽ nhiều hơn một chút, năm nay chúng ta sẽ tiến hành mở rộng vườn trái cây."

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã: "Cũng rất nhiều đó." Nói thật, ông nói rất nhiều" ở đây, cũng không phải nói 2000 cân là rất nhiều, mà là một đại đội sản xuất có thể cho ra hơn 2000 cân quả nho, ông vốn dĩ cho rằng, cũng chỉ có mấy trăm cân thôi đâu."Vậy được rồi, 2000 cân quả nho, Cung Tiêu Xã chúng tôi đều muốn, sau này mỗi lần hái xong liền lấy lại đây, loại này vô cùng hiếm lạ, Cung Tiêu Xã chúng ta cũng có thể nở mày nở mặt một hồi."

Đại đội trưởng nói: "Sang năm còn có quả cam, ngài muốn không?"

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã: "Vườn trái cây này của mọi người cũng trông nhiều loại thật đó, bất quá quả cam phải nếm thử trước đã, có rất nhiêu quả cam đều mang vị chua, cam mà chua sẽ không ai muốn, chờ sang năm vườn cam của mọi người được mùa, tôi nếm thử rồi hẫn quyết định."

Đại đội trưởng: "Được. Vậy quả nho này, Cung Tiêu Xã thu mua bao nhiều tiền một cân?”

Chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã nghĩ nghĩ: "Hai mao tiền một cân đi." Trái cây còn quý giá hơn thịt, hơn nữa không cần phiếu, phỏng chừng sẽ có rất nhiều người mua.

Kỳ thật, vườn nho đâu chỉ thu hoạch được 2000 cân đâu, đại khái có khoảng tận 3000 cân, nhưng 1000 cân còn lại không bán, dựa theo ý của Lâm Dư Dư, thu hoạch xong sẽ tặng cho các hộ dân.

Mỗi hộ gia đình có thể được phân đến 20 cân, bất quá mỗi tuần lãnh một lần, một lần 2 cân, lãnh 10 lần. Vừa lúc tròn hai tháng rưỡi, cũng chính là một quý của quả nho, từ tháng 8 đến tháng 10.

Cùng chủ nhiệm xã Cung Tiêu Xã trao đổi xong việc thu mua quả nho, đại đội trưởng và thư ký lại đi báo xã và huyện thành, đây là vật đưa tặng cho lãnh đạo, không sợ không đưa đến tay lãnh đạo. Lại sợ lãnh đạo cấp huyện không thu, cho nên đại đội trưởng và thư ký nghe lời Lâm Dư Dư, buông đồ trước cửa rồi chạy.

Chính quyên cấp huyện

Thịch thịch thịch... Một người đàn ông trung niên buông bút: "Mời vào."

"Thư ký Trịnh." Một người đàn ông trẻ tuổi xách theo một rổ nho bước vào,"Ngài nhìn xem?”

Nếu Lâm Dư Dư ở đây, khẳng định sẽ nhận ra người đàn ông này, chính là người cô đã gặp ở trước cửa tòa soạn báo vào hai năm trước.

Người đàn ông trẻ tuổi họ Hà, bí thư Hà, là bí thư của thư ký Trịnh: "Đây là nhân dân đưa tới, cũng không biết đưa cho ai, liền nói đưa cho lãnh đạo cấp huyện, sau đó đặt ở trước cửa phòng bảo vệ, bảo vệ lại đưa đến chỗ ta."

Thư ký Trịnh nghe xong liền cười: "Này cũng thật lạ, sao lại thế này a?"