Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 151




Đàm Thanh xuống nông thôn cũng đã nhiều năm, nhưng Tiền Cúc Phân cẩn thận ngẫm nghĩ lại, giống như cũng không nghe nói qua chuyện của cô.

Đối với thanh niên trí thức, Tiền Cúc Phân chỉ biết Trần Hà là cô gái đứng đầu nhóm thanh niên trí thức, người rất không tồi, nhìn thấy đám chân đất bọn họ cũng biết chào hỏi, làm việc cũng tích cực. Ngoài ra còn có Lâm Dư Dư, Lâm Yến, bởi vì lúc mới xuống nông thôn, Lâm Dư Dư luôn giúp Lâm Yến bận việc đồng áng, cho nên Tiền Cúc Phân mới chú ý tới cô, bà cảm thấy cô gái này thật ngốc, có nhiều sức lực như vậy sao không nghỉ ngơi cho khỏe? Nếu không thì cũng bận việc của bản thân đi, như vậy còn có thể kiếm thêm vài điểm công cho mình không tốt sao? Vậy mà lại dốc sức làm lụng cho người ta. Tuy rằng có chút ngốc nghếch, nhưng được cái chăm chỉ, Tiền Cúc Phân có ấn tượng khá tốt về cô.

Những bác gái giống Tiền Cúc Phân như vậy, vô cùng thích người cần mẫn và thành thật.

Nhưng Đàm Thanh thì... Tiên Cúc Phân lắc đầu: "Con đừng nóng vội, chờ mẹ đi hỏi thăm một chút, nếu là người tốt, chúng ta liền cưới cô ấy, con yên tâm, cho dù trễ vài ngày, mẹ cũng có biện pháp giúp cô ấy đoạt tới vị trí này. Mà cưới vợ thì phải cưới vợ hiền, có thể làm việc, nếu cưới một kẻ chuyên gây chuyện về nhà, vậy không phải mỗi ngày đều có cãi vã sao?"

Phạm Quốc Đống: "Con nghe mẹ." Kỳ thật Phạm Quốc Đống là người không có chủ kiến, có chút lăng đầu thanh. Nửa đời trước của anh đều nghe lời mẹ bảo, trừ bỏ việc không thích xuống ruộng cày cấy, lang thang đây đó,... Các việc khác đều nghe mẹ bảo thế nào, anh liền tin như thế đấy, dù sao mẹ của anh cũng sẽ không làm hại anh. Mà Phạm Quốc Đống cũng không thích Đàm Thanh cho lắm, chỉ là có một cô đồng chí xinh đẹp coi trọng mình, hơn nữa vẫn là thanh niên trí thức, lại có văn hóa, trong lòng anh liền vui vẻ. Hơn nữa anh ta bức thiết muốn cưới một cô vợ, thế là liền ăn nhịp với Đàm Thanh. Đương nhiên, thích thì vẫn phải có một chút, nhưng không phải cái loại không phải cô thì sẽ sống không nổi. Rốt cuộc sau khi anh lên làm công nhân, cũng có các nữ đồng chí khác bày tỏ sự hảo cảm với anh, anh đã là công nhân, đương nhiên muốn tìm một người xinh đẹp lại có văn hóa.

*Lăng Đầu Thanh [8ï]: là một từ chúng ta thường dùng trong đời sống, nói vê người nào đó làm việc không có đầu óc, hoặc không động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của sự việc đã hành động mù quáng, hậu quả, bởi vì phương pháp hành động mẫu thuẫn với tình hình phát triển của sự việc, cuối cùng vấn đề nhỏ không đáng để mắt tới thành ra vấn đề lớn hậu quả nghiêm trọng, chuyện tốt biến thành chuyện xấu.

Tiên Cúc Phân vẫy vẫy tay: "Con đi về trước đi, mẹ sẽ đi hỏi thăm một chút."

Phạm Quốc Đống: "Dạ, vậy nếu cô ấy hỏi... con phải nói như thế nào ạ?"

Tiên Cúc Phân: "Con liên nói mẹ muốn suy xét một chút, nếu cô ấy thật sự trở thành con dâu của nhà chúng ta, mẹ đương nhiên sẽ giúp cô ấy nghĩ cách có được chức giáo viên kia."

Phạm Quốc Đống: "Dạ."

Sau đó, Phạm Quốc Đống liền yên tâm trở vê nhà.

Đàm Thanh còn đang ở nhà anh ta chờ đợi tin tức, nhìn thấy anh ta đã trở lại, vội vàng vẫy vẫy tay: "Quốc Đống, mẹ anh nói như thế nào?"

Phạm Quốc Đống: "Anh đã nói với mẹ anh bà ấy nói muốn suy xét một chút."

Đàm Thanh vừa nghe được liền không vui: "Nếu bà ấy lại tiếp tục suy xét như vậy, liền tính em gả cho anh, cũng không thể trở thành giáo viên tiểu học a."

Phạm Quốc Đống: "Mẹ anh nói, nếu em thật sự trở thành vợ của anh, bà ấy sẽ nghĩ cách để em trở thành giáo viên tiểu học, cho nên em cũng đừng lo lắng."

Đàm Thanh nghe vậy, cũng không yên tâm được chút nào. Tiên Cúc Phân này cũng không phải là người tốt, cô chỉ sợ Tiên Cúc Phân kéo dài thời gian để không cần đồng ý hôn sự này. Cô nghĩ nghĩ, chớp chớp mắt, sau đó ôm lấy tay của Phạm Quốc Đống, dùng thanh âm mềm mại hỏi: "Anh Quốc Đống, trước kia anh đã từng cùng ai ở bên nhau chưa?"