Thập Niên 70: Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính

Chương 126




Tiên Cúc Phân tự nhiên là đồng ý rồi, bằng không còn có thể làm sao?

Chờ sau khi hai mẹ con Tiền Cúc Phân rời khỏi, nhà họ Lý bên này liền bắt đầu ăn cơm chiều. Hôm nay Lý Thu Hồng vô cùng hưng phấn, bà không chỉ có cháu trai, còn có con gái, chỉ nghĩ thôi, bà đều vui tới no bụng rồi."Ngày mai mời đại đội trưởng và thư ký tới làm chứng, chúng ta phải nấu một bữa cơm nhận người thân, Dư Dư con xem như thế có được không?"

Lâm Dư Dư: "Vẫn là mẹ nuôi suy nghĩ chu đáo."

Tiểu Ôn Lễ xem bà nội của bé, lại xem chị của bé có chút ngơ ngác. Sao chị lại gọi bà nội là mẹ nuôi a? Đừng nói là Tiểu Ôn Lễ, chính là Chương Long cũng xem không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Dư Dư gắp cho Tiểu Ôn Lễ một đũa khoai tây: "Tiểu Ôn Lễ, về sau em cũng không thể lại gọi chị là chị a, phải gọi cô cô, biết chưa?"

Tiểu Ôn Lễ cảm thấy thật ủy khuất: "Vì cái gì a? Chị có em trai lớn, liền không cần em nữa sao?"

Lâm Dư Dư: "Đương nhiên không phải a, bởi vì chị đã trở thành con gái của bà nội em, cho nên ngươi phải gọi ta là cô cô, nào, gọi cô cô nghe thử một chút."

Cô cô... Tiểu Ôn Lễ lẩm nhẩm hai chữ "cô cô trong miệng, lại phát hiện, so với "chỉ, bé giống như càng thích gọi cô cô. Trong ấn tượng, trước kia bé cũng có một người cô."Cô cô..." Tiểu Ôn Lễ gọi ra tiếng.

Lâm Dư Dư: "Ơi, Tiểu Ôn Lễ thật ngoan."

Sau bữa cơm chiều, Chương Long liền đi trở về, vốn dĩ lúc xuống nông thôn, tâm trạng có chút khẩn trương cùng bất an, nhưng hiện tại, đã an tâm. Có lẽ bởi vì nơi này còn có cái gọi là "người nhà”.

Lý Thu Hồng đang dọn dẹp lại phòng bếp, Lâm Dư Dư về phòng sửa sang lại đồ đạc, bưu kiện được gửi từ thành phố S đã tới rồi. Tiểu Ôn Lễ ngồi xổm bên cạnh, nhìn Lâm Dư Dư bóc bưu kiện, tò mò hỏi: "Cô cô, cái này là cái gì a?"

Lâm Dư Dư: "Là thứ tốt a, có rất nhiều đồ vật nga, chờ lát nữa cô mở ra cháu sẽ thấy được."

Bên trong đích xác rất nhiều đồ vật, sữa bột, vải dệt, xà phòng, khăn lông, kem đánh răng, bàn chải đánh răng vân vân, dù sao nên mua đều mua.

Lâm Dư Dư lấy sữa bột và vải ra: "Mẹ nuôi..."

Lý Thu Hồng cũng dọn xong phòng bếp, đang nấu nước ấm, nghe được tiếng kêu của Lâm Dư Dư, tuy rằng bà có chút không quen, nhưng cũng nhiệt tình đáp lại: "Ơi, có chuyện gì a?" Nói xong lại bước ra phòng bếp.

Lâm Dư Dư hướng bà vẫy vẫy tay.

Lý Thu Hồng vào phòng cô: "Con đứa nhỏ này thần thần bí bí gì đó."

Lâm Dư Dư cười nói: "Đây là sữa bột cho Ôn Lễ, còn có vải dệt, làm quần áo mới cho mẹ cùng Ôn Lễ."

Lý Thu Hồng: "Ai nha, sao con lại mua nhiều đồ như vậy? Phải xài hết bao nhiêu tiên a?

Lâm Dư Dư: "Đây là mẹ con gửi tới, mẹ con nói con muốn ở chỗ này nhận kết nghĩa, mẹ còn phải chăm sóc con, đây đều là cho mẹ. Còn sữa bột này là bà ấy mua cho Ôn Lễ, mẹ cũng không thể từ chối." Nếu lúc trước đã lấy Lưu Á Cầm làm cái cớ, hiện tại cũng cũng chỉ có thể lại dùng một chút. Tạm thời còn không thể nói sự việc của nhà họ Ôn, chờ khi sự việc giữa nhà họ Ôn và nhà họ Dương giải quyết xong xuôi, không thể tiếp tục giấu diếm nữa, cô sẽ tìm một thời cơ thích hợp nói cho bà nghe.

Vừa nghe là tấm lòng của Lưu Á Cầm, Lý Thu Hồng vội nói: "Mẹ con cũng thật có lòng, nhưng về sau bảo bà ấy đừng tặng nữa, quá tốn tiền rồi."

Lâm Dư Dư: "Cũng chỉ lần này, phần lễ đầu tiên nên long trọng một chút, về sau mẹ có muốn, bà ấy đều luyến tiếc tặng."

Nghe được Lâm Dư Dư trêu ghẹo như vậy, Lý Thu Hồng cũng chỉ có thể cười cười.

Lâm Dư Dư lại nói: "Ôn Lễ còn nhỏ, phải bồi bổ thật tốt, như vậy thân thể mới có thể rắn chắc, đến lúc đó lại nhiều sinh mấy đứa cháu chắt cho ngài."

Lý Thu Hồng nhìn nhóc con Tiểu Ôn Lễ bên cạnh: "Vậy phải chờ tới khi nào? Mẹ chỉ cần thằng bé khỏe mạnh bình an trưởng thành là được."

Tiểu Ôn Lễ chớp chớp mắt, nghe không hiểu bà nội cùng cô cô đang nói cái gì.

Lâm Dư Dư: "Bà nội nói phải pha sữa bột cho cháu uống, cháu có muốn uống không?”

Tiểu Ôn Lễ: "Sữa bột là cái gì a?"