Thập Niên 70 Tiểu Kiều Tức

Chương 23: 23: Ép Gả Con Gái 2





Nhóm dịch: Phù DuỞ thời đại này, loại thân phận này của Tiêu Văn Thao nếu muốn chơi xấu thật sự là quá dễ dàng, huống chi vốn dĩ hắn đã không phải thứ tốt.

Bất quá Thẩm Uyển Chi cũng không thể biểu hiện sợ hãi ra ngoài, bạn càng sợ thì hắn sẽ càng dễ x0a nắn bạn.

Tuy rằng từ xưa dân không đấu với quan, nhưng thắng ở chỗ thời đại này cũng không phải xã hội phong kiến.

Cho dù hắn có tính chơi xấu cũng không có khả năng làm một cách quang minh chính đại, hơn nữa tốt xấu gì cha vẫn là bí thư chi bộ trong thôn.

Thẩm Uyển Chi ổn định tâm thần, hừ lạnh một tiếng nói, “Đi báo cáo? Được đó, bây giờ lập tức đi đi, tôi thật muốn xem Hội Cách Ủy có phải do nhà họ Tiêu anh quyết định hay không, từ xưa hôn nhân đại sự là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, nếu cha mẹ tôi không mở miệng đồng ý, vậy thì chuyện này không tính toán gì hết, bất luận là kẻ nào nói cũng không tính, nếu như anh nói vậy thì chỉ cần là họ Thẩm, người ta nói gì cũng tính hết, vậy hơn nửa người thôn này đều họ Thẩm, có phải tuỳ tiện nói ra một nhà là có thể gả người ta ra ngoài hay không?”Muốn đánh tráo khái niệm với cô, để xem bọn họ có nhận hay không.

Nếu là đặt ở đời sau, cả nhà vây quanh Tiêu Văn Thao đánh một trận cũng không quá đáng, nhưng do thời đại bất đồng, đánh người càng khó ra tay được.

Nhưng Thẩm Uyển Chi cũng không phải ăn chay, câu lạc bộ trước kia cô tham gia ở đại học chính là câu lạc bộ biện luận.

Muốn dùng ngôn ngữ uy hiếp cô đi vào khuôn khổ, đó là không có khả năng.

Lúc này Thẩm Kiến Quốc nghe âm thanh của con gái, cũng ổn định tinh thần nói, “Đúng vậy, chúng ta lập tức đi liền, tôi muốn xem khi nào mà cường ép cưới con gái người ta có thể càn rỡ còn như vậy, tuy nhà họ Tiêu mấy người lợi hại, nhưng đại biểu được cho pháp luật và quốc gia.

” Không hổ là bí thư chi bộ của thôn, một lời này đã đem vấn đề nâng cao lên một bậc.


Tiêu Văn Thao không nghĩ tới cả nhà người nhà quê một chút cũng không sợ, lời đặt ở đây, tuy rằng hắn là chủ nhiệm Hội Cách Ủy trong xưởng, cha còn là xưởng trưởng, nhưng loại tình huống này một khi nháo lên thì thật đúng là không chiếm được chỗ lợi.

Cả người lập tức không còn tự tin gì nữa, nếu không ngầm ra chiêu, thì thật đúng là bó tay không có cách.

Chúc Xuân Nhu không có cái loại giáo dục công tác văn hoá như chồng và con gái, kêu con trai Thẩm Ngọc Cảnh ra, “Tiểu tứ, vứt đồ của bọn họ ném ra ngoài cho mẹ, muốn c**ng bức nhà chúng ta gả con gái, đúng là ý nghĩ kỳ cục.

”Chúc Xuân Nhu vừa mắng vừa dẫn đầu cầm đồ ném ra ngoài.

Có chút người thích xem náo nhiệt thò qua tới hỏi có chuyện gì, Chúc Xuân Nhu liền nói có người muốn ép buộc con gái nhà bọn họ làm vợ kế, tất nhiên bà và chồng đều không đồng ý.

Người trong thôn khẳng định phần lớn là đứng ở phía nhà họ Thẩm gia, huống chi thời buổi này dù là cha mẹ cũng không thể cưỡng ép hôn nhân của con gái, cũng không phải là xã hội phong kiến, sao lại còn có người dùng kiểu này cưới con gái người ta, mọi người xôn xao đứng ra chỉ trích đám người Tiêu Văn Thao.

Tiêu Văn Tĩnh thấy em trai bị người ta mắng như vậy, nhịn không được vén tay áo lên một hai phải lao vào chiến đấu, bị Tiêu Văn Thao ngăn cản lại.

“Chị à, bỏ qua trước đi.

” Hiện tại bọn họ đã không chiếm lý, càng nháo lớn càng bất lợi với bọn họ.


Tiêu Văn Thao có thể làm chủ nhiệm, đầu óc tất nhiên không kém, lại nhìn rõ được tình thế.

Muốn cưới một cô gái có gì khó, đến lúc đó đơn giản tung ra vài câu đồn đãi, cũng có thể khiến cô không gả được, chỉ có thể gả cho hắn, tội gì bây giờ dây dưa để mang tai mang tiếng.

Lúc này Chúc Xuân Nhu và Thẩm Ngọc Cảnh đã vứt tất cả đồ của bọn họ ném ra ngoài cổng rào.

Tiêu Văn Thao hít sâu một hơi, quay đầu lại hung tợn thoáng nhìn qua Thẩm Uyển Chi, thấp giọng uy hiếp nói, “Nữ nhân Tiêu Văn Thao tôi coi trọng, tôi muốn coi thử ai dám cưới.

”Thẩm Ngọc Cảnh nghe cái thứ bụi đời này còn dám nhỏ giọng uy hiếp em gái mình, lập tức xông lên muốn đánh người, Thẩm Uyển Chi mau chóng ôm lấy anh út nhà mình, vừa rồi cô đã sợ Thẩm Ngọc Cảnh xúc động đánh người, cho nên vẫn luôn ngăn hắn lại.

Nếu ra tay thật, dựa theo cái tính thối tha của Tiêu Văn Thao này, đoán chừng cả nhà bọn họ đều không thể có ngày lành.

“Anh út, trước đừng đánh, để bọn họ đi đi.

” Cho dù muốn đánh cũng phải tìm chỗ không có ai chụp bao tải rồi hẳn đánh.

Tuy rằng Thẩm Ngọc Cảnh mới mười tám nhưng đã cao hơn Tiêu Văn Thao nửa cái đầu, lại làm việc hàng năm, một thân cơ bắp săn chắc kia đi đường đều cuốn theo gió, nắm tay cũng là cực kỳ cứng.


Tiêu Văn Thao thấy bộ dáng hắn giống muốn đánh thật, liên tục lui về sau hai bước, vừa chạy vừa uy hiếp, “Các người chờ đó cho tôi.

”“Ông mày chờ, có giỏi thì đừng chạy, mày coi thử nắm tay của ông có đánh được súc sinh không.

” Thẩm Ngọc Cảnh cũng không quá biết mắng chửi người, đây cũng là bị bức nóng nảy, đẩy tay em gái ra lập tức muốn đuổi theo.

Tiêu Văn Thao nâng xe đạp lên đến lễ vật cũng không dám nhặt, leo lên xe xám xịt chạy trước, Tiêu Văn Tĩnh và bà mai nhặt đồ đẩy xe đạp ở sau đuổi theo.

Chờ người đi rồi, Chúc Xuân Nhu phút chốc đã tuôn trào nước mắt, đặc biệt là nhìn con gái út, nước mắt càng nhịn không được, đây là chuyện gì vậy trời.

Đang yên đang lành sao lại dính phải cái thứ khốn nạn như vậy chứ, đây không phải sẽ ảnh hưởng con gái bà tìm người trong sạch sao?Lúc này Thẩm Bảo Trân bị cưỡng chế bắt ở buồng giữ Nữu Nữu cũng ôm con gái đi ra.

Đi ra nhìn em gái còn có chút hoảng sợ, nhìn cha mẹ với em trai đang tức giận, nói, “Mẹ, lần trước người này ở Tiệm Cơm Quốc Doanh từng hỏi thăm em gái, lúc ấy con nhìn đã biết không phải người tốt thì lập tức cự tuyệt rồi, còn lấy cớ nói em gái mới mười bốn tuổi, hôm nay sao lại trực tiếp tới cửa rồi? Có phải con nói sai chỗ nào hay không.

”Cô rất tự trách, tưởng nguyên nhân là do mình mới khiến em gái bị theo dõi.

Chúc Xuân Nhu nghe con gái nói, cũng nhớ lại, đúng là ở Tiệm Cơm Quốc Doanh đã nhìn thấy, chỉ là lúc đó không chú ý, hôm nay cũng chỉ lo tức giận không nhận ra được.

“Bảo Trân, chuyện này không phải tại con, mẹ thấy là bọn họ đã sớm theo dõi Yêu Muội Nhi rồi.

” Loại thời điểm này làm sao còn có thể trách người trong nhà, người một nhà hẳn là nên đoàn kết một lần chống lại bên ngoài mới đúng.


Lời bà nói liền doạ Thẩm Uyển Chi sợ, nếu là ở đời sau cô chưa tới mức sợ hãi, nhưng ở cái niên đại như này, nhân phẩm của Tiêu Văn Thao như vậy, cô không thể không lo lắng.

Tuy rằng vừa rồi cô nói không sợ Tiêu Văn Thao, nhưng cái loại người này luôn sẽ chầu chực ở trong tối chơi xấu, trong nhất thời Thẩm Uyển Chii cũng không có chút ý tưởng nào.

“Em gái, em đừng sợ, cùng lắm thì chúng ta không gả chồng, anh út nuôi em cả đời.

” Thẩm Ngọc Cảnh thấy ánh mắt em gái mê mang, lên tiếng an ủi.

Thẩm Uyển Chi nghĩ chuyện này không phải chuyện gả hay không gả, ở trong sách, Tiêu Văn Thao coi trọng một nhà xưởng của người ta, ỷ thế dùng thủ đoạn không đứng đắn lấy đi nhà xưởng của người ta, thủ đoạn dơ bẩn, tâm thì tàn nhẫn.

Ở cái niên đại có nhiều hạn chế như vậy, tuy rằng cô có cha mẹ che chở, nhưng cha mẹ cũng đều là người thường.

Không trách Thẩm Uyển Chi nghĩ nhiều, trước kia cô xem TV với bà ngoại, không thiếu xem về niên đại này, bà ngoại còn từng nói với cô trong TV diễn còn không đủ tàn nhẫn so với hiện thực.

Cho dù là người đã sớm một mình rèn luyện được trái tim cứng rắn như Thẩm Uyển Chi thì cũng nhịn không nổi rơi xuống nước mắt, vì sao một hai phải để cô gặp gỡ Tiêu Văn Thao chứ, chẳng lẽ bởi vì chiếm thân phận của nữ chủ à, cô không trốn thoát được sao?Thẩm Kiến Quốc thấy vợ và con gái đều khóc, trầm giọng nói, “Đều đừng khóc, coi Thẩm Kiến Quốc tôi chết rồi sao? Chỉ cần tôi còn sống, chúng ta sẽ không ăn kiểu uy hiếp này, họ Tiêu nó chẳng qua là có thằng cha làm xưởng trưởng, chẳng lẽ còn muốn gì được nấy hay gì?”Lúc này là lúc biểu hiện tác dụng của trụ cột trong nhà, nghe thấy lời này, trước mắt Chúc Xuân Nhu như tìm được người tâm phúc, đúng vậy, họ Tiêu hắn là người, bọn họ cũng vậy, huống hồ chồng còn là bí thư chi bộ của thôn.

Họ Tiêu hắn ở huyện thành có lợi hại thì cũng lợi hại không tới thôn Đại Yển thôn.

Trấn an ngắn ngủi khiến bà quên mất con gái con rể mình đều đi làm ở xưởng dệt bông, cũng xem nhẹ hành vi tiểu nhân không đạt được mục đích không dừng tay của Tiêu Văn Thao.

.