Nhóm dịch: Phù DuThẩm Uyển Chi còn chưa chạy tới nhà, từ xa đã thấy hai chiếc xe đạp đậu cạnh hàng rào trúc rồi, thời buổi này người có xe đạp đều đếm trên đầu ngón tay, trong thôn càng đã ít càng thêm ít, càng nhiều người phải chọn đi bộ, hơn một chút chính là xe bò, hơn nữa là chọn đi xe khách xe lửa, đương nhiên cũng không bao nhiêu người đi xa nhà.
Xe đạp không thua gì siêu xe đời sau, cửa nhà cô còn một lần đậu hai chiếc, khó trách bị người ta nghĩ rằng là khách quý.
Nhưng có thật là khách quý không?Tiêu Văn Thao và Tiêu Văn Tĩnh sau ngày thấy Thẩm Uyển Chi ở Tiệm Cơm Quốc Doanh trên trấn, Tiêu Văn Thao lập tức đã bị Thẩm Uyển Chi hấp dẫn, dù sao ở nhà cũng cảm thấy cô gái ở nông thôn biết quản nhà, tâm tư còn đơn thuần.
Hôm đó từ cuộc đối thoại của Thẩm Bảo Trân và Thẩm Uyển Chi hắn có thể đoán được, cô là cô gái ở nông thôn gần đây, nghĩ kết hôn đều phải chọn người mình thích, con gái nông thôn cũng phải chọn người mình thích, lập tức để cho chị cả đi hỏi tình hình giúp chính mình hỏi một chút.
Không nghĩ là chị gái người ta không chỉ cự tuyệt, còn dùng một cái cớ vô cùng vụng về.
Thời buổi này, phía trên quản tác phong nam nữ rất nghiêm, Tiêu Văn Thao hắn không đến mức phải sống trong son phấn, nhưng tốt xấu cũng đã từng kết hôn, mấy năm nay bởi vì diện mạo và thân phận, con gái nhào vào người hắn cũng không ít.
Tuy rằng nhìn cô gái kia tuổi không lớn, vóc dáng cũng nhỏ nhỏ mềm mềm, nhưng dựa vào dáng người yểu điệu kia của cô ấy, hắn có thể kết luận cô gái này tuyệt đối không phải mười bốn.
Hắn chính là loại người hễ coi trọng cái gì thì một hai phải có được, huống chi người ta đến tìm hiểu cũng không thèm tìm hiểu đã lấy cớ cự tuyệt mình.
Chủ nhiệm Cách Uỷ Hội trước giờ cao cao tại thượng đều là được người nịnh nọt, chưa từng bị người nào cự tuyệt như vậy, ý nghĩ phải có được Thẩm Uyển Chi thoáng cái liền xông ra.
Cho nên cùng ngày chết sống cũng không chịu tới thôn Đại Yển nữa, không phải Thẩm Uyển Chi thì không chịu.
Tiêu Văn Tĩnh không có cách nào, hai người chỉ đành phải về nhà, Tiêu Văn Tĩnh về đến nhà liền khen Thẩm Uyển Chi từ trên trời xuống mặt đất một lượt.
Mẹ Tiêu Văn Thao và bà nội vừa nghe con trai / cháu trai thích như vậy, liền nhờ người hỏi thăm, chỉ cần là người trong sạch, cưới cô gái sạch sẽ ai mà không muốn cưới.
Còn chưa tới mấy ngày đã hỏi thăm rõ ràng tình huống của Thẩm Uyển Chi từ trên xuống dưới,chưa hỏi thăm thì còn tốt, sau khi nghe ngóng mới phát hiện cô vốn dĩ là cô gái mà Tiêu Văn Thao phải đi gặp.
Nhà họ Tiêu thẳng hô đây là duyên phận đó, Tiêu Văn Thao càng cảm thấy chính là như vậy, hắn nghĩ Thẩm Uyển Chi đã định sẵn phải là vợ của hắn, bằng không thì sao có thể gặp gỡ như vậy chứ? Còn khiến hắn vừa thấy đã không quên được.
Đặc biệt là Tiêu lão thái, năm trước bà ta đã từng gặp Thẩm Uyển Chi một lần, ở trong viện người nhà ở nhà máy, là Thẩm Kiến Quốc dẫn Thẩm Uyển Chi tới huyện thành khám bệnh, khám xong thì đi qua chỗ con gái ba ăn cơm.
Lúc đó Tiêu lão thái đi qua tìm người, thoáng cái đã nhìn thấy cô gái ngồi ở trong viện, nhìn an an tĩnh tĩnh, bà ta đúng là cực kỳ thích.
Vốn đang nói muốn giới thiệu cho con trai lớn nhà thằng hai, kết quả còn chưa kịp giới thiệu thì con trai thằng hai đã đưa bạn gái về.
Chuyện này tức thì bị gác qua, mãi cho đến năm nay Tiêu Văn Thao ly hôn, có người lại nhắc Thẩm Uyển Chi với Tiêu lão thái, bà ta lập tức nhớ tới cô gái ngoan ngoãn kia, bà ta cảm thấy cưới vợ nên cưới nghe lời như vậy, vừa quản nhà còn có thể giữ gia, cô gái tâm tư lúc nào cũng nhảy nhót không quá ổn, cả ngày chỉ muốn tranh cao thấp với nam nhân, không an phận.
Tiêu lão thái là người thế kỷ trước, còn từng bó chân, tuy rằng sau này là tân chính quyền, cũng đề ra nam nữ bình đẳng, nhưng chút cặn bã phong kiến này trong đầu bà ta vẫn còn, liền cảm thấy phụ nữ nên ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng, hầu hạ chồng.
Không dám nói rõ nhưng cũng ăn sâu bén rễ ở trong đầu mình, bình thường ở nhà không thiếu sai bảo con dâu như vậy, có cháu dâu thì sai bảo cháu dâu.
Vợ trước của Tiêu Văn Thao không chỉ có tâm tư nhảy nhót, còn không muốn sinh con, Tiêu lão thái cực kỳ không thích, làm ầm ĩ đến nỗi khiến cháu trai cháu dâu cũng ly hôn.
Lúc này hỏi thăm Thẩm Uyển Chi rõ ràng, lập tức liền sai cháu gái đưa Tiêu Văn Thao tới cửa, mau chóng định xong chuyện này.
Mấy ngày nay, ngày nào bà ta cũng trông chờ, từ lúc cháu trai ly hôn, không có người ở nhà nấu cơm, còn đang đợi mau cưới một người về chăm sóc mình đây, cho nên bỏ qua chị gái anh rể của Thẩm Uyển Chi, mà trực tiếp tới cửa.
Thẩm Kiến Quốc bị người trong thôn kêu trở về ngồi cùng với Chúc Xuân Nhu.
Nghe rõ ý đồ Tiêu Văn Thao và Tiêu Văn Tĩnh đến đây, vẫn luôn chau mày, “Ngại quá, con gái út nhà tôi còn nhỏ, tạm thời không có ý định tìm ai, cho dù muốn tìm, thì hai bên cũng phải hiểu biết rõ ràng, chứ không phải giống các người không rõ ràng gì đã đưa đồ tới cửa như vậy, mời các người lập tức đem đồ đi, đừng làm hư thanh danh của con gái tôi.
”Hiện tại Thẩm Kiến Quốc cũng chỉ là một thôn bí thư chi bộ, không đến mức chửi ầm lên, nhưng cũng không che giấu thái độ không tốt, vốn dĩ đã chướng mắt Tiêu Văn Thao từng ly hôn, bây giờ còn một chút quy củ cũng không có, nhà ai làm mai không thông báo cha mẹ ruột, từ chỗ chú thím gì đó tìm hiểu rồi trực tiếp đưa người tới cửa?Bộ dáng của hắn rõ ràng mới lần đầu tiên gặp liền giống như chắc chắn con gái của mình là của hắn vậy, đúng là khiến người tức giận, chưa ném đồ ra ngoài kêu bọn họ cút là do ông có giáo dục tốt thôi.
.