"Trì Tuệ."
Trì Tuệ nghiêng đầu, ngoan ngoãn chờ đợi sự hướng dẫn của "huấn luyện viên thể hình" Quý Nguyên Sơ, "Vâng?"
"Em đã từng được người đàn ông nào khác bế thế này chưa?"
?????
Trong đầu Trì Tuệ hiện ra vô số dấu chấm hỏi.
Sao câu chuyện lại chuyển sang việc cô có từng được người đàn ông khác bế chưa thế này?
Nhưng mà, đàn ông thì dù thích hay không, ai cũng có tính chiếm hữu.
Trì Tuệ rất biết điều, liên tục lắc đầu: "Đương nhiên là không rồi."
"Không đúng."
Vừa mới thả lỏng cơ mặt, Quý Nguyên Sơ lập tức căng thẳng trở lại.
Hai hàng lông mày kiếm nhíu chặt không biết từ khi nào, đôi bàn tay lớn bên người cũng từ từ nắm thành nắm đấm.
Anh giống như một con báo đen đang tích trữ sức mạnh, sẵn sàng lao vào tấn công bất cứ lúc nào.
"Ừm... có lẽ hồi bé bố em từng bế em."
Trì Tuệ nói xong, còn nghiêm túc lắc đầu: "Nhưng chắc không đâu."
Trì Quốc Cường đến cả Trì Bảo Châu còn chẳng ưa, chỉ thương hai thằng con trai, làm sao có thể bế cô được.
Nói đến đây, Trì Tuệ lại thấy nhớ bố mẹ mình ở kiếp trước.
Hồi đó, bố mẹ, ông bà nội cô yêu thương cô đến mức không thể yêu hơn.
Còn bây giờ... Haizzz.
Nhưng dù sao cô cũng là con nuôi của Vương Thái Phượng và Trì Quốc Cường, chẳng có gì để trách móc cả.
Trì Tuệ phồng má, ngước lên mỉm cười nhạt với anh: "Đi thôi, không đi sẽ lỡ mất xe."
"Ừ."
Quý Nguyên Sơ tinh ý nhận ra tâm trạng của Trì Tuệ bỗng chùng xuống.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, định nói vài lời an ủi, nhưng chưa kịp mở miệng thì cô đã quay người bước đi rồi.
Họ chờ bên đường chưa lâu thì xe đến.
Chiếc xe buýt này trông như là hàng thanh lý cũ kỹ, khói xả nồng nặc.
Nhưng thời buổi này, có người sẵn sàng bỏ ra hai hào để đi xe buýt cũng không nhiều.
Trì Tuệ chẳng có gì để kén chọn, theo Quý Nguyên Sơ ngồi xuống hàng ghế cuối.
"Em ngồi chỗ gần cửa sổ đi, không khí dễ chịu hơn."
"Ừ, được."
Vừa ngồi ổn định, xe đã khởi động.
Trì Tuệ bị bất ngờ, cả người ngả ra phía sau, nhưng may mà Quý Nguyên Sơ nhanh tay đỡ lấy đầu cô, nếu không thì cổ cô chắc đã đập vào lưng ghế.
"Em có sao không?"
Trì Tuệ ngơ ngác chớp mắt, trong lòng bất giác có chút kính nể chiếc xe buýt mà mình vừa chê.
Chân ga này, sức mạnh này... thật không thua gì chiếc xe buýt cô từng đi ở Vũ Hán sau kỳ thi đại học.
"Chắc là không sao."
"Ừ."
Quý Nguyên Sơ từ từ rút tay lại, nhưng ánh mắt vẫn quan sát cô.
Cô nhóc này không những gầy yếu, dễ khóc mà còn có chút ngốc nữa.
Chẳng hạn như bây giờ, mới đi được vài phút mà cô đã bắt đầu lơ mơ buồn ngủ.
Dưới ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm, mái tóc hai b.í.m nhỏ của cô trông bông xù, đỉnh đầu tròn trịa.
Cái đầu cứ chốc chốc lại gật gù.
Khi thấy đầu cô sắp đập vào cửa sổ, Quý Nguyên Sơ nhanh chóng giơ tay ra, chắn giữa đầu cô và kính xe.
Trong mơ, Trì Tuệ đột nhiên cảm nhận được má mình đang áp vào thứ gì đó mềm mại.
Cảm giác này giống hệt chiếc gối bụng mà cô từng mua ở kiếp trước.
Cô khẽ rên rỉ một tiếng, cọ cọ má vào "gối bụng", ngủ càng sâu hơn.
...
Bên kia, ngay khi Trì Tuệ cọ má vào tay anh, toàn thân Quý Nguyên Sơ đột ngột căng cứng.
Da của cô gái này hoàn toàn khác với anh.
Mềm mại, mịn màng.
Hơi thở nhẹ nhàng từ chiếc mũi nhỏ phả lên mu bàn tay anh, khiến lòng anh như có ai gãi nhẹ.
Anh không dám cử động dù chỉ một chút.
Một bà lão ngồi bên cạnh thấy cảnh này, cười tươi, để lộ hàm răng chỉ còn ba chiếc.