Thập Niên 70: Tiểu Bánh Bao PK Mẹ Kế

Chương 34: Ấm Áp 2




Sau đó, Khương Hoán Minh lại đi tìm bà Khương: “Mẹ, những năm này mẹ đã vất vả rồi, sau này con ở nhà nhất định sẽ chăm sóc gia đình này thật tốt.”

Bà Khương nói: “Mẹ có chuyện muốn nói với con.”

“Chuyện gì vậy ” Khương Hoán Minh ngồi thẳng hơn.

“Liên quan đến vợ con, cô ta…” Bà Khương nói được một nửa lại bị âm thanh trong nhà bếp cắt ngang.

“Ăn cơm thôi…”

Khương Hoán Minh đỡ bà cụ: “Đi ăn cơm trước đã ạ.”

Hiển nhiên trong nhà sẽ không có cá thịt gì nhiều. Khương Hoán Minh dùng đũa đảo cháo khoai lang ít ỏi, chỉ có rau dại lấp no bụng.

Sau khi ăn cơm tối, Mạnh Kim Ngọc đứng dậy xoa bả vai mình. Khương Hoán Minh nhìn anh cả và anh hai. Chị dâu cả Khương và chị dâu hai Khương có mắt nhìn nên lãnh công việc rửa bát, mãi cho đến khi Mạnh Kim Ngọc về phòng, hai người bọn họ mới thì thầm.

“Mấy ngày nay ngày nào Mạnh Kim Ngọc cũng cúp đuôi làm người, hôm nay lại lén lười biếng.”

“Cái này chưa phải lạ nhất, điều lạ nhất là hình như em ba còn rất thương cô ta?”

“Vừa rồi chị nghe thấy lời em ba nói không? Cậu ấy nói muốn điều đến hợp tác xã mua bán của công xã làm việc, tương lai sẽ về nhà cũ. Trước đây cách xa không biết chuyện gì cũng bỏ đi, nhưng bây giờ về rồi, nhìn thấy vợ mình bị người chỉ trỏ ở trong thôn, liệu em ba có vượt qua rào cản trong lòng được không?”

Hai chị em dâu nhỏ giọng bàn luận nửa ngày, nói đến vô cùng hăng hái nước miếng cũng sắp khô cạn, làm việc gì cũng không oán thán.

Sau bữa tối, cả gia đình ra ngoài dạo mấy vòng.

Cho tới bây giờ Thiện Thiện chưa từng thấy qua xe đạp, cậu bé được đặt trên trên khung chịu lực của xe, chiếc xe vòng rất nhanh khiến gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé bị chèn thành một đống, hai tay ôm chặt cổ cha mình, lặng lẽ nhe mấy cái răng sữa nhỏ ra.

Khương Quả và Khương Thành đứng nguyên tại chỗ chờ, đợi đến khi bọn họ vòng một vòng trở về lại ồn ào nói muốn lên xe.

Mạnh Kim Ngọc dở khóc dở cười, ôm Khương Thiện xuống: “Hai đứa các con đều đã ngồi hai vòng rồi, muộn rồi, mau dẫn em trai về nhà rửa mặt ngủ đi.”

“Dữu Dữu… Dữu Dữu ngồi.” Giọng nói non nớt của Thiện Thiện vang lên.

“Sao Dữu Dữu không tới?” Khương Hoán Minh hỏi.

Khương Thành đáp: “Vừa rồi con gọi Dữu Dữu và em ấy không ra ngoài.”

Mạnh Kim Ngọc thở dài rồi bảo: “Cũng không biết đứa trẻ này đang giận dỗi gì nữa, mẹ con ruột nào có thù qua đêm đâu?”



Sau khi rửa mặt, Mạnh Kim Ngọc và Khương Hoán Minh nằm sát bên nhau trên giường đất.

“Chị Hồng Mai nói mình có quen một bác sĩ trong thành phố, chị ấy nói Thiện Thiện bị đả kích có lẽ sẽ nói chuyện. Em biết tình cảm của thằng bé và Dữu Dữu tốt nhất cho nên khi ấy mới làm loạn như vậy.” Cô ta quay người, rúc vào trong lòng Khương Hoán Minh: “Vốn dĩ định sau này sẽ giải thích với con nhưng không ngờ sự việc lớn quá còn kinh động đến cả bí thư thôn. Em… em còn bị kéo tới đại hội thôn dân để kiểm điểm, Hoán Minh, anh sẽ không trách em làm mất mặt chứ?”

Khương Hoán Minh đoán chuyện mà bà Khương định bàn với mình chính là chuyện này.

Bên chóp mũi truyền tới mùi hương cỏ cây trên người vợ, Khương Hoán Minh thở dài: “Thiện Thiện quả thật biết nói chuyện đây đều là công lao của em, về phần Dữu Dữu, anh có thời gian sẽ nói chuyện với con bé.”

Mạnh Kim Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, hai tay ôm cổ anh ta, hai người nhìn nhau đầy tình cảm.

Không khí dường như trở nên mơ hồ, đột nhiên Mạnh Kim Ngọc lại nói: “Sau này anh ở nhà nên em muốn sắm thêm vài thứ trong nhà, sáng ngày mai chúng ta lên thị trấn dạo một chút, đến khi đó mua mấy thứ như chậu rửa mặt cho anh, được không?”

Giọng nói của Khương Hoán Minh hơi khàn: “Đều nghe em hết.”

Mạnh Kim Ngọc lại nói: “Dẫn cả Dữu Dữu đi nữa, em sẽ dỗ con bé để con bé đừng giận em nữa.”

“Được.” Khương Hoán Minh nhấc chăn lên kéo cô ta lại gần, cùng chui vào trong ổ chăn. Nhưng đột nhiên cô ta khẽ cười, đẩy anh ta ra: “Hôm nay em không thoải mái.



Dữu Dữu đã ngủ rồi. Cô bé ngủ không được yên bình cho lắm, lại mơ thấy tình cảnh trong nguyên tác lần nữa.

Hóa ra cũng không phải sau vài năm cô bé bị mẹ kế vứt bỏ, mà là vào một sáng ánh nắng tươi đẹp, cô bé đi theo cha và mẹ kế lên thị trấn, trên đường có rất nhiều người, cô bé đi theo người lớn giống như cái đuôi nhỏ chỉ sợ lạc mất. Sau đó, cha bị lãnh đạo của hợp tác xã mua bán gọi đi bàn chuyện, mẹ kế mua cho cô bé một xâu kẹo hồ lô để cô bé đứng ở cửa hợp tác xã mua bán đợi.

Thời gian trôi qua từng giây phút một, hợp tác xã mua bán đã đóng cửa và trời cũng dần dần tối đen. Người đi đường càng ngày càng ít, Dữu Dữu rất sợ cứ đi qua đi lại trên con đường lạ.