Thập Niên 70 Thôn Bá Nhà Ta Siêu Hung

Chương 5: 5: Vợ Ngươi Chạy Kìa!





Thẩm Hành có năng lực, cuộc sống lại bình đạm tẻ nhạt, bình thường không có qua lại với ai nên tiết kiệm được không ít tiền.

Trong thôn tổng cộng có hai chiếc xe đạp, một chiếc là của trưởng thôn Lý Lập Đức, một chiếc là của Thẩm Hành.

Bạch Kiều Kiều đạp xe đạp, đối với người ở trong thôn thì trông nàng lúc này rất phong cách.

Bạch Kiều Kiều vốn xinh đẹp, lại được nuôi ở trong thành phố nên trắng trẻo non mềm, mặc dù đến thôn này hơn hai năm nên đã đen đi phần nào nhưng sắc mặt lại tươi tắn hồng hào hơn trước nhiều.

Các cô gái trong thôn đều hâm mộ nàng, nhưng cũng có một số ít người ghen ăn tức ở không nhìn được người khác tốt hơn mình.

Những người ghen tị với Bạch Kiều Kiều thấy nàng đều âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

“Chậc chậc, thật là xui xẻo, vậy mà lại gả cho tên sát tinh Thẩm Hành kia.


“Nghe nói cho tới hai trăm đồng tiền lễ hỏi hả? Lão Bạch trận này kiếm lớn rồi.



Thôn Thập Lý không giàu có, hai trăm đồng lễ hỏi đủ để cho mấy anh em trong nhà đều cưới được vợ.

“Đó mà là lễ hỏi sao? Đó là tiền mua mạng nha! Người đứng đắn ai lại gả khuê nữ cho tiểu tử Thẩm Hành kia, không sợ con gái mình thành người đoản mệnh à?!”
Sinh nhật hai tuổi của Thẩm Hành, mẹ hắn qua đời.

Năm hắn ba tuổi thì ông bà nội lần lượt mất.

Hai năm chết mất ba người thân, toàn bộ người trong thôn đều đồn Thẩm Hành là kẻ có mệnh khắc người thân.

Về sau gặp nạn đói, cha ruột Thẩm Hành chết đói, hắn bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà khi còn là một đứa trẻ, không ai trách mẹ kế hắn, chỉ càng thêm chứng thực cái danh khắc người thân của hắn mà thôi.

Cái mệnh sát thần như vậy ai mà không muốn tránh xa.

“Xuỳ, không phải nàng ta vốn định tự sát sao? Đúng là tâm cao ngất trời, còn muốn quyến rũ thanh niên trí thức từ trong thành phố tới.


"Theo ta thấy thì mọi chuyện đều là mệnh, sống trong thành phố hai mươi năm ngày lành thì tưởng mình thật sự là đại tiểu thư? Còn không phải cũng giống như chúng ta, chỉ là nông dân cắm mặt trong đất sao?!"
Có người nói tiếp: "Ta thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, một người mạng không tốt, một người là phần tử xấu chỉ biết sống bám tập thể, cả công xã chúng ta sợ là cũng không tìm thấy hai người như vậy đâu.



“Ha ha ha.


Bạch Kiều Kiều từ thành phố về nông thôn, không chỉ tâm trạng chẳng tốt lên được mà lao động cường độ cao trong thôn càng làm cho nàng không thể thích ứng nổi.

Tới nơi này đã gần ba năm mà số công Bạch Kiều Kiều làm cộng lại còn chưa bằng công một năm của nữ đồng chí bằng tuổi trong thôn.

Làm việc không tốt thì thôi đi, nàng còn đòi thức ăn phải tinh xảo ngon miệng.

Thanh danh Bạch Kiều Kiều ham ăn biếng làm lập tức truyền ra ngoài, cuối năm ngoái mở đại hội, Bạch Kiều Kiều còn bị phê bình một hồi.

Mọi người làm việc theo công tập thể, ngươi làm ít thì ta sẽ phải làm nhiều, người lười là người không được chào đón nhất, có vài người trên đường gặp được Bạch Kiều Kiều thậm chí còn trợn trắng mắt lườm nguýt một cái.

Trong ruộng, một người cố ý hô to với Thẩm Hành:
“Ấy, Thẩm Hành! Đó không phải là cô vợ ngươi vừa mới cưới về nhà sao? Nàng đang lái xe đạp của ngươi bỏ trốn kìa!”
Hiện tại tất cả mọi người đang bắt đầu làm việc, giọng nói này làm cho ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Hành.

Bình thường Thẩm Hành rất ít khi để ý đến người trong thôn, nhưng nghe được tin tức về Bạch Kiều Kiều, hắn lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía bờ ruộng.

Trên bờ ruộng có một bóng hình xinh đẹp mặc áo sơ mi hoa văn nền trắng, buộc tóc đuôi ngựa lưu loát, động tác đạp xe nhẹ nhàng tràn ngập sức sống.