Thập Niên 70 Thịnh Vượng

Chương 6: Rốt cuộc trứng gà đi đâu rồi?




Dịch: Trâu Lười

Sau khi chủ nhiệm ủy ban cách mạng thông báo phương án xử phạt, không chỉ Trần Quý Tài ngất mà ngay cả Tôn Tuệ Phương cũng không đứng vững suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

Trần Quý Tài là chủ trong nhà, ông bị bắt đi cải tạo lao động giống như trời sập xuống nhà họ vậy.

Mà sau khi xảy ra việc này, cả nhà họ sẽ bị dính một cái nhãn mác không tốt lên trêи người.

Việc trộm trứng gà nhà hàng xóm nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng khi ồn ào đến công xã thì sẽ bị quy vào việc nghiêm trọng.

Phan Hòa Xuân mặc kệ Trần Quý Tài ngất thật hay giả, ông nói với Trần Quý Tài: “Tất cả mọi người phải lấy chuyện của đồng chí Trần Quý Tài làm gương, nếu xảy ra tình huống như này nữa, chúng tôi sẽ không xử nhẹ như thế đâu! Chúng tôi hoan nghênh mọi người tích cực báo cáo.”

Kết thúc đại hội phê bình, Trần Quý Tài tỉnh lại nhưng không thể về nhà mà bị dân quân đưa đến nông trường, mặc dù ông chưa từng đi cải tạo nhưng trước kia nghe người khác kể về tình huống bên trong, ăn không đủ no không nói, ngày nào cũng phải làm công việc nặng nhọc nhất, buổi tối còn phải học “Khóa học tư tưởng”, thật sự mệt mỏi hơn việc lao động ở đội sản xuất nhiều.

Trần Quý Tài vừa tức vừa sợ, ông trộm trứng gà nhà Trần An Bang nhiều lần rồi, mùa đông gà mái không thể đẻ trứng nhiều nên mỗi lần lấy 1, 2 quả trứng Hứa Mỹ Lệ cũng không nghĩ tới việc trộm cắp này.

Lần này không phải con ngu Trần Niên Niên chọc phá, ông tin mình sẽ không bị phát hiện, thật sự là ngày chó má mà, tai học ấp đến như đòi nợ vậy.

Chờ ông từ nông trường về, nói thế nào ông cũng phải gả con quỷ đòi nợ này đi.

Lúc dân quân dẫn Trần Quý Tài đến nông trường, người nhà họ Trần cũng đi theo ông một đoạn xa, ngay cả tên trứng thối Trần Thiên Lộc cũng đỏ hết mắt.

Thật ra Trần Niên Niên không muốn đi theo, nhưng lúc này người nhà cô đang là tiêu điểm của dư luận nên cô phải giả vờ quan tâm lo lắng cho Trần Quý Tài.

Nhưng muốn cô khóc muốn chết đi như Tôn Tuệ Phương thì cô không làm được.

Nói thẳng ra cô không hiểu tâm lý của của Tôn Tuệ Phương, rõ ràng Trần Quý Tài thường chửi rủa đánh bà giống như bà không phải vợ của ông ta, vì sao bà phải khóc vì ông ta như vậy?

Đấy là loại đàn ông không có bản lĩnh chỉ biết đánh phụ nữ, Trần Niên Niên ước gì ông ta đi thật xa.

Mặc dù niên đại khác biệt nhưng thấy bộ dáng đau lòng muốn chết của Tôn Tuệ Phương, Trần Niên Niên chỉ biết im lặng.

Đợi đến lúc bóng lưng của Trần Quý Tài không thấy nữa, mấy người Tôn Tuệ Phương mới về nhà.

Lúc đi ngang qua nhà thôn dân, mấy người kia không chào hỏi gì mà đóng sập cửa nhà mình lại, trêи mặt viết rõ sự bài xích.

Trần Niên Niên hiểu suy nghĩ của nó, thứ nhất cách làm của Trần Quý Tài cực kỳ trơ trẽn, thứ hai cách ủy ban cách mạng xử phạt làm bọn họ sợ hãi. Tóm lại, bây giờ họ cách xa nhà mình cũng không sai.

Hám lợi tránh hại là bản năng của con người, mặc dù hơi thực tế nhưng nhà bọn họ cũng không trỉ trích được gì.

Trần Thiên Lộc và bố hắn đi ngang trong thôn đã quen rồi, sao hắn có thể chịu nổi cơn giận này.

Lúc ở bên ngoài hắn vẫn nhẫn nhịn chịu đựng nhưng vừa đi vào trong sân nhà mình, hắn liền trút hết cơn giận lên người Trần Niên Niên.

“Bố nói chị là tai họa không sai mà, nếu không phải tại chị ồn ào đêm khuya thì sao bố lại bị nhà Trần An Bang bắt được, đáng nhẽ lần cải tạo lao động lần này phải để chị thay bố đi mới đúng.”

Trần Niên Niên không thể không cảm thán một câu, Trần Thiên Lộc đúng là đứa con trai Trần Quý Tài thích nhất, tư tưởng méo mó giống y hệt ông ta.



Trách trời trách đất nhưng không bao giờ tự trách bản thân mình, nếu không phải đức hạnh của Trần Quý Tài không đứng đắn, tâm tư xấu xa nửa đêm nửa hôm đi trộm trứng gà nhà người khác thì làm sao rơi vào hoàn cảnh này được?

“Nghe lời em nói này, đêm hôm khuya khoắt có người trèo lên tường nhà mình, chị nhất định sẽ nghi ngờ trong nhà có trộm, nếu chị biết tên trộm kia là bố, chị chắc chắn không lên tiếng.”

Chữ “trộm” bật ra liên tục cực kỳ chói tai, Trần Thiên Lộc không vui nói: “Cái gì mà trộm với cả không trộm, một quả trứng gà thì tính là trộm gì!”

Trần Niên Niên cười lạnh trong lòng, trêи mặt vẫn giả vờ ngây thơ: “Chị nghe thím Hứa nói, đây không phải là lần đầu tiên bố trộm trứng, trong nhà bố thương em nhất, Thiên Lộc, có phải bố trộm mấy quả trứng gà kia ăn cùng em không? Nếu thật sự như thế thì việc cải tạo lao động phải để em thay bố mới đúng chứ!”

Câu này vừa nói ra, Trần Thiên Hoằng và Tôn Tuệ Phương đều quay sang nhìn Trần Thiên Lộc, lời Trần Niên Niên nói không sai, bình thường Trần Quý Tài thích con trai út nhất, nói không chừng mấy quả trứng kia cũng có phần của hắn.

“Trần Niên Niên, chị đang nói vớ vẩn gì thế hả? Đừng nói trứng gà, ngay cả vỏ trứng gà tôi cũng chưa thấy lần nào, chị dựa vào đâu mà nói tôi ăn hả?” Vô duyên vô cớ bị nói xấu, mặt Trần Thiên Lộc đỏ rực lên.

“Kỳ lạ thật, chị còn tưởng bố trộm trứng sẽ chia cho em một nửa, ôi xem ra chị hiểu nhầm rồi.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trêи mặt Trần Niên Niên hoàn toàn không tin.

“Tôi nói tôi chưa từng ăn, vẻ mặt chị có ý gì hả?”

Trần Niên Niên xòe tay ra: “Không ăn thì không ăn, em gấp cái gì chứ.”

“Tôi gấp cái gì, chị bớt oan uổng người khác đi.”

Còn nói không gấp, biểu lộ này rõ ràng là thẹn quá hóa giận mà.

Mắt thấy Trần Thiên Lộc càng ngày càng gấp, Trần Thiên Hoằng đứng ra chủ trì tình hình chung: “Được rồi, được rồi, ăn cũng ăn rồi, việc này có gì hay mà ồn ào, bố vừa mới đi cải tạo lao động hai đứa đã cãi nhau ầm ĩ lên rồi.”

Trần Thiên Lộc nhìn chằm chằm Trần Thiên Hoằng: “Cái gì gọi là ăn cũng ăn rồi, không phải ý của anh cũng giống ý của Trần Niên Niên sao?”

Trần Thiên Hoằng rất muốn hỏi hắn, chẳng lẽ không đúng sao? Mấy năm nay trong nhà có vật gì tốt, bố đều cho hắn ăn trước.

Chẳng lẽ bố không cho hắn mà ăn một mình sao?

Bỏ đi, dù sao mấy năm qua đều như vậy, hắn cần gì phải tranh luận với Trần Thiên Lộc.

Đợi Trần Thiên Hoằng và Trần Niên Niên đi về phòng, Tôn Tuệ Phương lau nước mắt nói: “Thiên Lộc, con nói xem sao lúc đó con không khuyên bố con, ăn trộm đồ của người khác là không đúng!”

Trần Thiên Lộc không nhịn được nữa, hắn giận dữ quát Tôn Tuệ Phương: “Con đã nói con không ăn rồi mà, các người tin hay không thì tùy!”

Hắn nói xong thì tức giận đá mấy phát vào cánh cửa nhà rồi chạy ra ngoài.

Tôn Tuệ Phương nhìn bên này rồi nhìn bên kia, bà càng nhìn càng khóc lớn tiếng hơn.

Trần An Bang ở sát vách nghe thấy cả nhà bên cạnh ầm ĩ, tâm tình cũng hơi phức tạp.

“Mỹ Lệ, bà nói xem có phải chúng ta làm quá mức rồi không?” Vì mấy quả trứng gà mà bắt người ta đi cải tạo lao động, việc này nói thế nào cũng ầm ĩ hơi lớn.

“Cái gì mà quá mức, không phải chúng ta bắt ông ta đi cải tạo lao động, ai bảo ông ta đắc tội với Trần Phú Quốc chứ, hơn nữa Trần Quý Tài trộm bao nhiêu trứng gà nhà chúng ta, ông ta phải đi cải tạo cũng là đáng đời!”



Người đàn ông nhà mình rất tốt nhưng tính tình quá thành thật, bình thường Trần Quý Tài bắt nạt nhà bọn họ không nói, lần này ông ta phải đi cải tạo lao động, bà vui đến mức muốn nổ pháo chúc mừng.

Chỉ tiếc mấy quả trứng trong nhà, nếu mang đi bán có thể kiếm được một số tiền đấy, vừa nghĩ đến đây Hứa Mỹ Lệ hận nghiến răng, bà còn cảm thấy lao động một tháng quá ngắn!

Sau khi Trần Quý Tài đi cải tạo lao động, bên tai không còn tiếng cãi nhau và tiếng chửi mắng nữa, Trần Niên Niên cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh, nhưng trong nhà chỉ có cô vui mừng còn ba người kia lại thấy bi thảm.

Đầu năm nay mọi người đều dùng công điểm để ăn cơm, Trần Quý Tài đi cải tạo lao động một tháng đồng nghĩa với việc nhà họ mất đi một người có sức lao động cường tráng, mỗi ngày cũng bị giảm đi 10 công điểm.

Cuộc sống trong nhà vốn đã không dễ dàng, bây giờ không có Trần Quý Tài thì phải làm sao bây giờ.

Hai ngày nay Tôn Tuệ Phương vội vàng đến nỗi mụn mọc quanh miệng, bà nghĩ thế nào cũng không có cách gì hay.

Cuối cùng bà nhìn rổ trứng trong nhà, bà cắn môi gọi Trần Niên Niên đến.

“Niên Niên, ngày mai con lên cung tiêu xã bán chỗ trứng này đi.”

Bình thường việc này đều do Trần Quý Tài làm nhưng giờ ông không ở nhà, việc bán trứng đơn giản này cũng trở thành vấn đề nan giải.

Bà không biết chữ, mấy lần đi vào trấn bà đều đi cùng Trần Quý Tài, nếu để một mình bà đi, trong lòng bà không nắm chắc được. Trần Thiên Hoằng đi đứng không tiện nên cũng không đi được, thằng nhóc Trần Thiên Lộc thì đần độn, bà chưa từng cân nhắc đến nó.

Bà càng nghĩ càng thấy Trần Niên Niên thích hợp làm việc này nhất.

Trần Niên Niên nhìn rổ trứng, ngoại trừ mười mấy quả trứng gà còn có mấy quả trứng vịt, cô biết trứng vịt ở niên đại này còn quý hơn trứng gà nhiều, hai quả trứng vịt có thể đổi 3 quả trứng gà đó.

Lần này cô càng nghĩ càng không hiểu, rõ ràng trong nhà cũng có trứng gà nhưng vì sao Trần Quý Tài lại đi ăn trộm trứng gà nhà người khác.

“Ngày mai con lên trấn phải cận thận, nếu Hứa Mỹ Lệ thấy nhà mình bán trứng gà, bà ta sẽ bảo con đền trứng gà cho bà ta đấy.”

Ở thời điểm này Tôn Tuệ Phương cũng không ngốc.

Thật ra Hứa Mỹ Lệ bảo nhà bà đền trứng gà cũng không có gì đáng trách nhưng ngoại trừ Trần Quý Tài, ai cũng không biết ông ăn trộm bao nhiêu quả, không cẩn thận Hứa Mỹ Lệ sẽ dùng công phu sư tử ngoạm.

Buổi chiều đi làm, Trần Niên Niên đến chỗ Trần Phú Quốc xin nghỉ thuận tiện xin thư giới thiệu.

Trần Phú Quốc chướng mắt Trần Quý Tài nhưng ông không có thành kiến gì với Trần Niên Niên, chỉ là lúc nghe thấy Trần Niên Niên bảo đi bán trứng, hai đầu lông mày của ông nhăn tít lại.

Trần Niên Niên biết ông có ý gì, cô vội vàng nói: “Đội trưởng, cháu cam đoan với bác, chỗ trứng này là của nhà chúng cháu, ngoại trừ bố cháu ra thì cả nhà cháu chưa từng thấy trứng gà nhà Trần An Bang, theo lý mà nói chúng cháu nên trả lại trứng cho nhà họ nhưng bác cũng biết hoàn cảnh của nhà cháu, thực sự không còn biện pháp nào mà.”

Trần Niên Niên quan sát sắc mặt của Trần Phú Quốc, cô thấy ông buông lỏng thì rèn sắt khi còn nóng: “Cháu cam đoan lứa trứng lần sau sẽ trả cho nhà Trần An Bang đầu tiên.”

Nhận được lời cam đoan, Trần Phú Quốc sảng kɧօáϊ đưa thư giới thiệu cho Trần Niên Niên, ông còn dặn dò thêm: “Bình thường bán cho cung tiêu xã là 6 phân tiền một quả, cháu đừng tính sai đấy.”

Trần Niên Niên biết Trần Phú Quốc đang nhắc nhở mình, ông sợ mình bị lừa, cô cười nói: “Cảm ơn bác, cháu biết rồi ạ.”

Sáng hôm sau Trần Niên Niên chờ người trong nhà đều đi làm hết, cô vào trong bếp lấy rau nhĩ căn đã rửa sạch từ tối hôm qua cho vào túi, cô không biết ở trêи trấn ở người ăn rau này không nhưng vì phòng ngừa trước, cô còn làm một phần rau nhĩ căn trộn để người ta ăn thử.

Sau khi thu dọn đồ xong, cô sắp gọn mấy thứ này vào trong gùi cảo cỡ nửa người rồi đeo gùi ra cửa.